nhóm dịch: bánh bao
Tạ Khải Thành quay đầu nhìn cô, “Không phải là vì kiếm tiền sao?”
Lâm Khê: “Đấy là tiền sao? Đó là giá trị lao động của một nhóm người phục vụ một nhóm người khác!”
Giá trị lao động có thể được định lượng bằng tiền.
Điều này đối với Tạ Khải Thành mà nói có chút hơi siêu nhiên, cậu ấy tốt nghiệp tiểu học xong, trung học cơ sở thì ầm ĩ không học.
Cậu ấy không nói lại cô nên là đành im lặng.
Gần như đã đến lúc, Lâm Khê liền cầm hạt dưa và bình trà nhỏ lẻn vào phòng chiếu phim xem phim.
Đối với linh hồn hiện đại đã trải qua thông tin giải trí chất lượng cao hiện đại mà nói, bộ phim lúc này thật sự không đủ xem, nhưng cô vẫn rất thích thú, vô cùng nhập tâm.
Lúc xem phim cô rất chú ý, tuy rằng mang theo hạt dưa nhưng cũng không ăn, hai đôi đối tượng bên cạnh cô cũng rất không khách khí, cứ chíp chíp giống như chuột, giọng nói ồm ồm kia, làm cho da đầu Lâm Khê tê dại.
Khi đến bộ phim thứ hai, Lâm Khê liền dùng bình trà nhỏ hứng nước mắt, khóc không chịu được.
Chờ phim xong, cô bưng vại trà đựng hạt dưa, dựa vào chỗ ngồi không muốn nhúc nhích.
Cô không muốn đến nhà họ Tạ, đó không phải là nhà cô.
Cô cũng không muốn đi nhà họ Phùng, đó cũng không phải nhà cô.
Cô muốn có nhà riêng.
A Phiêu nói với cô chỉ cần hoàn thành kịch bản cô là có thể trở lại ký túc xá, vậy hai thời gian và không gian này hẳn là không can thiệp lẫn nhau, hiện tại cô ở chỗ này, hiện đại cô hẳn là còn đang ngủ? Dù sao không cần ba mẹ đau lòng là được, cô chỉ coi đó là một giấc mộng thật dài.
“Sao còn không đi, chờ ai đây?” Giọng nói trầm thấp của Tạ Khải Minh từ đỉnh đầu cô truyền đến.
Lâm Khê cọ đến đứng lên, “Dù sao cũng không đợi anh!”
Nói cứ giống như thể cô đang chờ anh vậy.
Tạ Khải Minh hai tay đút vào túi quần, nhìn cô thở phì phì đi ở phía trước, cười cười, nhấc chân đuổi theo.
Về đến nhà, Lâm Khê vừa vào cửa liền đi về phía đông phòng, vừa đi vào đã thuận tay đóng cửa lại.
Tạ Khải Minh đi theo cô theo sau không ngờ cô lại tiện tay đóng cửa lại, cánh cửa đạp tới anh theo bản năng giơ tay lên chắn một chút, chân dài lại bước vào như thường lệ.
Lâm Khê ở phía trước đã bị anh trực tiếp dùng cánh cửa đập vào vách tường phía sau!
Lâm Khê đυ.ng vào tường, nhịn không được kêu đau, “Tạ Khải Minh, anh muốn mưu sát tôi à!”
Tạ Khải Minh thuận tay đóng cửa lại, giơ tay sờ lấy sợi dây đèn sau Lâm Khê kéo đèn lên, rũ mắt nhìn cô, “Không đập vào đâu chứ?”