Chương 14-1: Nhà khoa học thập niên 70 (48)

Bạch Chỉ mở miệng ——

“Trước mắt, hệ thống giao thông ở nước ta chia làm ba bộ phận: đường bộ, đường biển và đường hàng không, về đường biển, hiện nay việc khám phá và sử dụng các tài nguyên biển cả chỉ có…… các loại vũ khí được đưa vào chiến đấu trên biển chỉ có…… Mà những nước bạn, họ đã ở…… Những năm tiếp theo đất nước ta còn cần phải……”

“Về đường bộ, trước mắt đất nước ta chỉ vừa……”

“Về đường hàng không, nước Mỹ đã……”

Cô không cần phải dùng bản thảo!

Suốt quá trình diễn thuyết, giọng cô bình tĩnh không chút gợn sóng, cũng không có cảm xúc!

Những gì cô nói là những chuỗi số liệu và lập luận so sánh đối lập, cùng với nội dung nghiên cứu khoa học mà đại đa số các sinh viên ở đây đều nghe không hiểu.

Nhưng lại làm mọi người nín thở theo bản năng, họ cẩn thận nghe kỹ những gì cô nói, ngay cả các giáo viên cũng vội vã lấy notebook ra, bắt đầu ghi chép lại.

Lúc nói được đến một nửa, còn có không ít sinh viên năm hai, năm ba, năm tư và các giảng viên cũng vội vã tìm kiếm chỗ ngồi, lặng yên không tiếng động ngồi xuống, sau đó lấy giấy viết, vừa nghe vừa ghi nhớ.

“Sự chênh lệch nhìn như rất lớn, nhưng chỉ cần tìm đúng phương hướng, chúng ta sẽ nhanh chóng có thể bắt kịp bước chân họ, tiếp đó sẽ vượt mặt họ. Trong tương lai, nếu chúng ta tiếp tục đi theo tất cả phương hướng tôi vừa nhắc đến, cùng với một số phương hướng mới, chúng đều là những thứ mà chúng ta có thể nỗ lực đạt tới! Vượt qua nước bạn là chuyện không sớm thì muộn, điều chúng ta cần phải làm bây giờ là không ngừng rút ngắn, rút ngắn, ngày càng rút ngắn thời gian vượt qua họ.”

Nói đến đây, Bạch Chỉ liền tỏ ý kết thúc.

Cô khom lưng cúi chào mọi người, bước xuống đài, một loạt hành động như nước chảy mây trôi, bước chân không ngừng lại.

Đây chỉ là một bài phát biểu khai mạc ngắn ngủi, cô không có bản thảo gì, lúc diễn thuyết cũng không có cảm xúc gì cả, nhưng lại khiến tất cả mọi người ở đây kích động đến mức mặt đỏ tai hồng, thậm chí muốn hò hét.

Cô đưa ra mỗi loạt các điểm đột phá, kèm theo những phương diện mà đất nước họ cần phải nỗ lực hơn nữa, một số điều khiến mọi người có mặt ở đây cảm thấy mới mẻ, hận không thể bắt đầu học tập ngay bây giờ, sống mái một trận với chuyện nghiên cứu.

Còn vẻ mặt của một vài giảng viên khác như chợt hiểu ra gì đo, phảng phất như vấn đề mình đang bối rối bấy lâu nay bỗng chốc đã được thông suốt.

Thấy Bạch Chỉ bước xuống đài, rất nhiều sinh viên mặc kệ việc buổi diễn thuyết đã kết thúc hay chưa, ai cũng vội chen lấn đến chỗ Bạch Chỉ, muốn giao lưu và học hỏi thêm nhiều điều từ cô.

Nhưng mà ——

Giảng viên của bọn họ còn chen qua đấy nhanh hơn cả họ nữa!

“Bạn học Bạch Chỉ, vấn đề em vừa mới nói……”

“Bạn học Bạch Chỉ, em vừa……”

“Bạn học Bạch Chỉ!”

……

Cố Hâm Thần vẫn còn chìm đắm trong nỗi khϊếp sợ, bên cạnh gã……

Chẳng còn một ai!

Những người vừa đứng chung với gã lúc nãy, giờ phút này đều cố gắng chen đến chỗ Bạch Chỉ, ai cũng vội vàng muốn trao đổi về quan điểm và cảm tưởng của mình.

Một lát sau, Cố Hâm Thần mới lấy lại tinh thần, gã nhấp môi, nhìn Bạch Chỉ bị mọi người vây quanh ở đằng kia với vẻ mặt khó coi, xoay người rời đi.

Gã cảm thấy vô cùng mất mặt.

Trong lòng bỗng dưng lại hoảng loạn vô cớ.

—— đây là lần đầu tiên, người luôn kiêu ngạo như gã, mơ hồ nhận ra rằng có một số người mà gã sẽ chẳng bao giờ sánh bằng.

Mà hiển nhiên, Cố Hâm Thần còn chưa thể chấp nhận được điều này.

Hiệu trưởng Trương vẫn còn kích động trong lòng.

Ông ấy như có thể nhìn thấy viễn tưởng trong tương lai gần, các tân sinh viên - những người đã được dẫn dắt vào con đường nghiên cứu khoa học ngay từ đầu, đều sẽ giống như lời Bạch Chỉ đã nói, họ sẽ không ngừng cố gắng và nỗ lực hết sức mình rút ngắn thời gian đuổi kịp bước chân các nước phát triển khác!

Những cô cậu học trò này đã được giác ngộ, người thì nảy ra linh cảm, người thì đã có phương hướng, suy cho cùng thì tất cả đều sẽ trở thành lực lượng tương lai của đất nước này!

Hiệu trưởng Trương cảm thấy cực kỳ kích động.

Quyết định để Bạch Chỉ làm đại biểu cho tân sinh viên lần này của ông ấy thực sự quá đúng đắn!

Không, phải nói là kể từ khi ông ấy đưa ra quyết định muốn tuyển thẳng Bạch Chỉ, đó đã là một quyết định sáng suốt nhất rồi!

-----------------