Chương 13-3: Nhà khoa học thập niên 70 (47)

Hiệu trưởng Trương không rõ tình huống bên Bạch Chỉ thế nào, nhưng thấy người ở viện khoa học và quốc gia coi trọng cô như vậy, chắc chắn là năng lực không tầm thường!

Đến bây giờ ông ấy còn nhớ như in cái cảm giác khϊếp sợ hồi còn ở thôn Lý gia lúc trước, nhớ tới cánh của mở tự động, mấy món đồ bán thành phẩm bày đầy đất, cùng với cuộc trò chuyện đầy vui vẻ giữa cô bé và nhóm chuyên gia kia.

Bởi vì thế, hiệu trưởng Trương vẫn cố tìm mọi cách gửi lời nhắn đến Bạch Chỉ —— mau chóng quay về trường báo danh, người được chọn làm đại diện tân sinh viên lần này là trò đấy!!

Ông ấy đã có biện pháp phòng ngừa trong tình huống Bạch Chỉ từ chối, cũng xác định luôn cả đại diện tân sinh viên đến thay rồi.

Lúc này, Bạch Chỉ trả lời một câu ——

“Em sẽ trở về đúng giờ vào ngày khai giảng..”

Vì thế, không cần phải dùng đến đại diện thay thế nữa, hiệu trưởng Trương vừa lòng.

Mà người được chọn này……

Lại là Cố Hâm Thần!

Thù càng thêm thù!

Lúc nhận được tin này, Cố Hâm Thần suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Tuy thế, hiệu trưởng Trương vẫn cảm thấy Bạch Chỉ thích hợp làm đại diện hơn, cũng không cần phải đưa ra lời giải thích gì với gã, Cố Hâm Thần chỉ có thể đè nén lửa giận trong lòng.

Ngày khai giảng, bầu không khí ở đại học Bắc Kinh vô cùng náo nhiệt.

Đặc biệt là sinh viên năm nhất, một mặt là vì mới vào trường, mặt khác là vì ai cũng là người nhiệt tình, dào dạt sức sống, họ đã sớm làm quen với các bạn học ở trong lớp và ở ký túc xá.

Đại diện cho tân sinh viên lần này cũng là đề tài được thảo luận xôn xao nhất.

Đặc biệt là đại diện tân sinh viên lần này thế mà lại còn không tham gia kỳ thi đại học, là sinh viên được tuyển thẳng, khiến biết bao người chú ý.

Cho dù trong lòng thấy không phục, họ vẫn muốn giao lưu với cô, tất cả họ đều gấp gáp muốn nhìn thấy đại diện tân sinh viên năm nay —— Lý Bạch Chỉ.

“Lúc mình đến thì giường ngủ của bạn ấy đã ở trong ký túc xá của chúng ta rồi!”

“Vậy bạn có nhìn thấy bạn ấy không?”

“Đương nhiên là không thấy, bây giờ đã có người khác ngủ ở trên cái giường đó rồi, họ nói là vì bạn ấy không được ở trong ký túc xá của trường.”

“Cái gì cơ? Thế mà bạn ấy lại không ở trong ký túc xá của trường ư, vậy cuối cùng thì bạn ấy ở đâu?!”

“Mình cũng không biết!”

“Nói như vậy có nghĩa là, chưa có ai nào gặp qua người bạn học Lý Bạch Chỉ này hết à?”

“Tôi nghe đồn là vì cậu ta có người quen ở viện khoa học chống lưng cho nên mới được ưu ái tuyển thẳng vào đây đấy!”

“Ai nói?”

“Hình như là bạn cùng phòng của Cố Hâm Thần nói, cậu ta nói thật ra Lý Bạch Chỉ chẳng có năng lực gì, chỉ là vì có bối cảnh thôi.”

……........

Bạch Chỉ vô cùng thần bí, Bạch Chỉ - người đang bị người ta phỏng đoán là có bối cảnh, đã đến trước khi buổi lễ khai giảng chính thức diễn ra mười phút.

Vừa thấy cô đến, hiệu trưởng Trương lập tức đứng lên, ông ấy bước nhanh qua: “Trò làm ta sốt ruột chết mất, sao đến bây giờ trò mới đến?!”

“Xin lỗi thầy, sáng nay em phải phụ giúp giải quyết một số vấn đề, cho nên chậm trễ trong chốc lát.” Bạch Chỉ giải thích.

“Bản thảo của trò đâu? Trò đưa đây để ta xem thử trước đã!” Hiệu trưởng Trương lại nói.

Ông ấy cũng cực kỳ coi trọng nhân tài được cả quốc gia lẫn viện khoa học coi trọng này.

Bạch Chỉ: “Không có bản thảo.”

“Trò nói cái gì?!” Hiệu trưởng Trương suýt chút nữa giãy nảy lên.

Giọng ông ấy quá lớn, khiến không ít người nghe thấy được, mọi người nháo nhào ngó qua.

Hiệu trưởng Trương vội kéo Bạch Chỉ đi đến một bên, hạ giọng hỏi: “Là vì trò đã nhớ kỹ nên không mang theo? Hay là căn bản không viết gì hết?!”

“Không viết.” Bạch Chỉ cực kỳ thành thật.

Hiệu trưởng Trương: “…… Vậy trò đã chuẩn bị xem mình muốn nói gì chưa?”

“Đã chuẩn bị rồi.” Lúc này Bạch Chỉ mới gật đầu.

Nhưng không đợi hiệu trưởng Trương thở phào nhẹ nhõm, cô lại bồi thêm một câu: “Em vừa mới suy nghĩ nó ở trên đường đi.”

Hiệu trưởng Trương: “……??” Mẹ nó, đáng lí ra ông ấy không nên vì mấy ngày tiếp xúc ở thôn Lý gia lần trước mà yên tâm với cô học trò này mới phải!

Con bé này không đáng tin một tẹo nào!!

Hiệu trưởng Trương sốt ruột đến độ, thậm chí bây giờ còn muốn đi tìm ai đó để chữa cháy, thay Bạch Chỉ phát biểu trên khán đài.

Nhưng Bạch Chỉ còn rảnh rang vỗ vào bờ vai ông ấy: “Hiệu trưởng, xin ngài cứ yên tâm, giao cho em là được.”

Hiệu trưởng Trương: “……”

Yên tâm cái rắm ấy!

Ông ấy thực sự có thể yên tâm giao chuyện quan trọng như vậy cho người vừa mới được thông báo bước lên khán đài mà không chuẩn bị bản thảo gì sao?!

Nhưng mà, ngay khi nhìn vào đôi mắt của Bạch Chỉ, ông ấy đột nhiên không muốn nói để Cố Hâm Thần lên khán đài phát biểu nữa……

Bạch Chỉ còn trẻ, nhưng khi ở cùng với bọn họ, cô bé vẫn khiến ông ấy có một cảm giác chín chắn lạ lùng, giống như là…… cô bé không phải là vãn bối của ông ấy, mà chính ông ấy mới là vãn bối của cô vậy!

Bạch Chỉ: Chân tướng đấy, đúng thật là đời trước cô còn lớn tuổi hơn cả ông ấy.

Cô bước lên khán đài trong vẻ mặt thấp thỏm và tâm trạng đứng ngồi không yên của hiệu trưởng Trương, đây cũng là lần đầu tiên cô xuất hiện trước mặt các bạn học vỗn đã nghe được không ít tin đồn về cô.

Trong đám người, sắc mặt Cố Hâm Thần âm trầm.

“Đây là Lý Bạch Chỉ à? Không thấy chỗ nào đặc biệt hết trơn.”

“Không biết cô ta muốn nói gì, còn không cầm theo bản thảo nữa.”

Cố Hâm Thần nhìn người đang đứng trên đài, giọng nói toát lên vẻ trào phúng: “Nói cái quái gì, còn không phải là ỷ vào có người quen ở viện khoa học à, để xem cô ta có thể nói được cái gì.”

Tất cả mọi người đều nhìn Bạch Chỉ, chờ xem cô có thể nói được cái gì, văn chương bay bổng ra sao.