Chương 1-3: Nhà khoa học thập niên 70 (3)

Đây không phải là niên đại mà cô biết, trình độ khoa học kỹ thuật nghèo nàn ở thế giới này khiến cô không khỏi tặc lưỡi, và cả cuộc đời nguyên chủ quả thực khiến người ta không khỏi thổn thức.

Ông nội có tấm lòng nhân hậu, cuối cùng lại trở thành ví dụ tiêu biểu cho cậu chuyện người nông dân và con rắn*.

(*Người nông dân và con rắn: đại khái câu chuyện là người nông dân tốt bụng sưởi ấm cho con rắn cứng đờ vì lạnh, lúc nó tỉnh lại đã cắn chết người nông dân. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, bác đã nói rằng: “Hãy lấy cái chết của tôi làm bài học, đừng bao giờ thương hại những kẻ vô ơn”)

Nguyên chủ không làm gì cả, thế mà cơ hội lần đầu tiên để thay đổi vận mệnh thì bị hủy, còn lần thứ hai lại bị hại mất cả tánh mạng!

Lúc này, hệ thống trong đầu cô nhắc nhở —— “Hệ thống ước nguyện số 444 xin nhắc nhở ký chủ, ước nguyện của nguyên chủ ở thế giới này là bảo hộ ông nội, sống một cuộc đời trọn vẹn và hạnh phúc, không trao trái tim cho bất cứ một kẻ nào, còn phải khiến cho cả gia đình nhà bên gặp báo ứng.”

Bạch Chỉ im lặng một lát, hỏi: “Vậy có nghĩa nhiệm vụ của ta là thỏa mãn ước nguyện của nguyên chủ, khiến nguyên chủ hài lòng à?”

“Đúng vậy, đây là chức trách của hệ thống ước nguyện của chúng tôi! Vì đây là nhiệm vụ đầu tiên của ký chủ, nhiệm vụ chỉ cần đạt đến 50 điểm là đủ tư cách, trên thang điểm tuyệt đối là 100. Tôi có lời nhắc nhở nho nhỏ, nếu cô thất bại thì sẽ bị trừ điểm tích phân đó nha, hiện giờ điểm tích phân của ký chủ là 0.” Hệ thống số 444 giải thích.

“Điểm tối đa chỉ đạt đến 100 thôi à?” Bạch Chỉ không cần hỏi điểm tiêu chuẩn, cũng không hỏi điểm ưu tú, hỏi thẳng vào vấn đề mấu chốt.

444 hơi nghẹn lại một chút, nó đứng hình khoảng hai giây rồi mới nói ——

“Nếu đạt tới trình độ cực kỳ hoàn mỹ, được đánh giá cấp bậc SSS, vậy thì chắc chắn sẽ có khả năng nhận được hơn 100 điểm. Nhưng hệ thống ước nguyện số 444 muốn nhắc nhở rằng, EQ của ký chủ chỉ có 70 thôi nha.”

“Dựa theo số liệu được tính toán trong thế giới hệ thống, người có EQ càng cao thì mới có thể nhận được số điểm càng cao, mà EQ của ký chủ thậm chí rất khó để đạt được số điểm tiêu chuẩn thông qua nhiệm vụ……”

Vì lẽ đó mà những ký chủ có EQ 70 thường không được chào đón nồng nhiệt trong thế giới hệ thống đấy!!

Bằng không cũng sẽ không trói buộc với một hệ thống ước nguyện quèn trong giới hệ thống như nó, cô đã sớm bị mấy hệ thống nổi tiếng như hệ thống bá chủ, hệ thống nữ phụ, hay hệ thống ngược tra hốt đi mất rồi!

Bạch Chỉ cũng không nảy sinh cảm xúc tiêu cực nào trước lời nói này, cô bình tĩnh nói ——

“Sửa lại cho đúng một chút, có lẽ lúc này mi nên chú ý một chút đến chỉ số thông minh 230 của ta. EQ là chỉ số thông minh về cảm xúc, thể hiện khả năng nhận định, quản lý, kiềm chế cảm xúc cá nhân và người khác. Theo quan điểm của ta, chỉ căn cứ vào chỉ số EQ để phán đoán năng suất hoàn thành nhiệm vụ của một cá nhân là một tiêu chuẩn phiến diện. Chỉ cần năng lực mạnh mẽ, ta không cần phải kiểm soát cảm xúc của mình, cũng không cần phải để tâm đến cảm xúc của người khác.”

Cô theo thói quen muốn đẩy đẩy mắt kính của mình, sau đó mới chợt nhớ ra, cô đã không còn là nhà khoa học Bạch Chỉ danh tiếng lẫy lừng vang vọng khắp các vì sao nữa rồi, bây giờ sau khi chết đi, vì muốn khám phá nền khoa học công nghệ cao hơn, cô trói buộc với một hệ thống, ý thức cũng ký sinh trên cơ thể người khác.

Ở thế giới này, cô tên là Lý Bạch Chỉ.

Hệ thống ước nguyện số 444 sửng sốt, nó rất muốn chửi tục một câu—— Cô đang tán phét đấy à?

Tích phân từ nhiệm vụ dễ lấy như vậy hả? Cô cho rằng mấy nguyên chủ đặt ra nhiệm vụ kia dễ thỏa mãn như vậy à?!

Nhưng không đợi nó mở miệng, Bạch Chỉ chống tay lấy lực ngồi dậy, bước xuống giường.

Bên ngoài rùng ben hết cả lên, cô thực sự không muốn đi ra đó, nhưng lúc này đây là thời điểm ông nội nguyên chủ bị người ta đẩy ngã xuống đất trong lúc xô đẩy, bệnh tật quấn thân.

Cô vừa đi ra ngoài vừa nói: “Được rồi, sẽ lấy được điểm SSS thôi, bây giờ mi câm miệng của mi lại đi, đừng phát ra bất cứ một tạp âm nào trong đầu ta nữa.”

Hệ thống ước nguyện số 444 lại bị nghẹn lời một lần nữa, nó không nói gì thêm, nhưng trong lòng cũng không để bụng lời cô nói.

Trên thực tế, nếu đây không phải là sắp xếp bắt buộc, nó căn bản không muốn trói buộc với một ký chủ có chỉ số EQ thấp vừa nhìn đã biết không thể hoàn thành được dù chỉ là một nhiệm vụ này đâu!

“Bà nhà Lý Đại Trụ à, cô có thể nói đạo lý chút được không, đúng là cái đồ đàn bà đanh đá! Bây giờ còn chưa xác định được lí do tại sao Bạch Chỉ và Lý Hương Hương rơi xuống nước, tính con bé Bạch Chỉ nhà tôi hướng nội, cô đừng có mà đổ oan cho nó!”

“Phi, còn cần phải xác định nữa hả?! Con bé Hương Hương nhà tôi nó ngây thơ như thế, chắc chắn là con ả nhà ông có ý định trả thù, nó thích Cố Hâm Thần, lại thấy Hương Hương nhà tôi sắp đỗ đại học, nó ghen ghét chớ gì nữa!”

“Một con ả hồ ly tinh, không được thi đại học là đáng lắm. Mọi người phân xử công bằng xem, nó có cái gì đáng giá để Hương Hương nhà tôi phải đẩy nó xuống nước?! Nó có cái gì đáng giá để Hương Hương phải hận? Rõ ràng là nó ghen tị với Hương Hương!”

Giọng Trần Quế Phương rất lớn, nửa cái thôn đều có thể nghe được.

Hầu như tất cả người trong thôn đều tới vây xem, nghe thấy vậy, không ít người gật đầu tỏ ý có lí.

Cũng đúng, Lý Bạch Chỉ có cái gì đáng giá để Lý Hương Hương phải chán ghét, nhưng nếu nói về Lý Hương Hương, đúng là cái gì cũng có thật, rất dễ khơi gợi lòng đố kỵ của người khác.

Cũng bởi vậy, nếu nói Lý Hương Hương đẩy Lý Bạch Chỉ rơi xuống nước thì không hợp lí lắm, nhưng nếu nói Lý Bạch Chỉ vì ghen ghét Lý Hương Hương nên đẩy cô ta rơi xuống nước thì mọi chuyện đã sáng tỏ rồi!

Lúc ấy, vẻ mặt các thôn dân có hơi dao động.

Ngay lúc này, Bạch Chỉ đi ra.