Chương 8-3: Nhà khoa học thập niên 70 (28)

Hiệu trưởng Trương hiển nhiên không ngờ rằng mình lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, ông ấy sửng sốt không thôi, ánh mắt lộ ra vẻ mờ mịt.

Nhưng viện trưởng viện khoa học đã đi đầu, ngài ấy chà xát tay, tiến lên, ngồi xổm xuống: “Bạn học Bạch Chỉ, xin chào cháu, ta là viện trưởng Hướng của viện nghiên cứu khoa học XX……”

Ngài ấy vươn tay ra.

Bạch Chỉ cũng vươn tay, một người thì không màng trên tay mình còn dầu nhớt, người kia lại không chê trên tay đối phương còn đang dính dầu nhớt.

Hai người cứ thế mà bắt tay nhau.

Chỉ một lát sau, nhóm chuyên gia bên kia chẳng chừa cho viện trưởng nhà mình chút mặt mũi, họ đẩy viện trưởng Hướng sang một bên, hào hứng đến bắt tay với Bạch Chỉ.

Bắt tay xong, nhóm chuyên gia này lập tức hỏi ——

“Bạn học Bạch Chỉ, trong bản luận văn lúc trước cháu đã từng gửi đến viện chúng tôi có nói……”

“XXX có thật là điểm đột phá của động cơ cải tiến không?”

“Còn nữa, cháu nói cái này có quan hệ……”

“Bạn học Bạch Chỉ! Ta vô cùng tò mò về trang bị bên trên cánh cửa kia, nó được chế tạo như thế nào?!”

“Bạn học Bạch Chỉ, món đồ trên tay cháu……”

…....... ........... ...

Một đám chuyên gia và Bạch Chỉ cùng tụ lại một chỗ, mồm năm miệng mười thảo luận hăng say, thậm chí còn có người lấy notebook ra, bàn tay thoăn thoắt ghi chép không ngừng.

Khi mệt quá thì ngồi xổm xuống, ngồi ngay xuống đất, chẳng cần phải để ý đến ai.

Cho dù là nhóm chuyên gia hay là Bạch Chỉ, bọn họ đều không để ý đến nhóm người hiệu trưởng Trương, chỉ bận giao lưu với nhau, đôi khi Bạch Chỉ còn lấy công cụ ra để minh họa và phân tích, căn bản mặc kệ bao nhiêu người đang vây xem ở bên ngoài.

Hiệu trưởng Trương nhìn về phía đại đội trưởng, lại nhìn về phía nhóm lãnh đạo đi theo từ thị trấn, mọi người mặt đối mặt nhìn nhau.

Những lời mà Bạch Chỉ và nhóm chuyên gia nhóm đang nói……

Bọn họ đều nghe không hiểu gì cả!!

“Đây là……” Đại đội trưởng vừa mở miệng.

Hiệu trưởng Trương lập tức nở nụ cười khách khí, dựng thẳng một ngón tay để ở bên môi, không tiếng động nói: “Yên lặng.”

Ông ấy không phải phải là nhà nghiên cứu khoa học, chỉ có thể nghe hiểu đôi chút, nhưng ông ấy biết những người này đều là tương lai của đất nước, họ là niềm hy vọng cho sự phát triển của nước nhà, ông ấy muốn dành cho họ sự tôn trọng.

Đại đội trưởng lại càng sửng sốt hơn.

Ông ấy nhìn về phía lãnh đạo tới từ thị trấn, những người lãnh đạo này trở nên an tĩnh, chỉ đứng đây nghe, không dám tới gần, cũng không dám chen ngang.

Đại đội trưởng cũng im lặng, không nói một câu nào.

Nhưng giờ phút này, ông ta nhìn Bạch Chỉ đang ngồi ở giữa nhóm chuyên gia, đột nhiên lại dâng lên một cảm giác kính sợ.

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào, hiệu trưởng Trương nhíu mày, đại đội trưởng lập tức đi ra ngoài, rất nhanh tất cả mọi người ở bên ngoài đều yên ắng lại, nhưng không ai bỏ đi, họ chỉ tò mò mà đứng ở cửa, ngó nghiêng nhìn vào bên trong.

Rất nhanh sau đó, tiếng các thôn dân bên ngoài bắt đầu xì xà xì xầm thì thầm nói chuyện với nhau ——

“Bạch Chỉ đang nói gì với các nhân vật lớn ở bên trong vậy, tôi nghe không hiểu câu nào hết!”

“Tôi cũng vậy, hình như là đang nghiên cứu cái gì đó……”

“Trời ơi, Bạch Chỉ lợi hại thật đấy!”

“Đúng vậy, tôi còn thấy mấy chuyên gia kia đang thỉnh giáo con bé kìa!”

“Cuối cùng mọi chuyện là sao? Bạch Chỉ giỏi như vậy cơ à?”

……

Những tiếng bàn tán xôn xao cũng không thể làm ảnh hưởng đến cuộc thảo luận của đám người bên trong.

Viện trưởng Hướng bỗng thở dài, nói: “Điều kiện ở đây vẫn quá đơn sơ, bạn học Bạch Chỉ, cháu có thể dùng những vật liệu đơn sơ như vậy để chế tạo ra những thứ này chứng tỏ cháu thực sự quá giỏi!”

“Viện trưởng, chúng ta mau đưa bạn học Bạch Chỉ trở về viện nghiên cứu khoa học đi, tôi không thể chờ đợi được để thực hiện những kiến nghị từ bạn học Bạch Chỉ rồi!”

“Đúng vậy, điều kiện ở viện khoa học tốt hơn nơi này nhiều lắm, nếu bạn học Bạch Chỉ đi theo chúng tôi thì sẽ càng có thể góp thêm nhiều công sức cho sự phát triển khoa học kỹ thuật của nước nhà.”

“Đúng vậy, viện trưởng, chúng ta mau mau đưa bạn học Bạch Chỉ quay về đi!”

……..........

Nghe thấy vậy, hiệu trưởng Trương cuối cùng cũng chen vào nói: “Đừng gấp gáp, đương nhiên sau này bạn học Bạch Chỉ sẽ đến đến viện nghiên cứu để nghiên cứu khoa học, nhưng bạn học Bạch Chỉ còn nhỏ tuổi, ta thấy ở trong thư bạn học Bạch Chỉ đã nói rằng muốn đến nhập học ở đại học Bắc Kinh đúng không?”

Bạch Chỉ nở nụ cười: “Đúng vậy.”

Hiệu trưởng Trương hơi kích động, nụ cười bên khóe miệng ông ấy lại càng tươi hơn: “Vậy ta sẽ là người đại diện cho trường đại học Bắc Kinh, gửi giấy báo trúng tuyển đến cho bạn học Bạch Chỉ.”

Người tài như vậy, bắt buộc phải đến đại học Bắc Kinh!

Giọng ông ấy không lớn, nhưng vì xung quanh đều yên ắng, người ở trong ngoài đều nghe thấy được.

“Không có khả năng!! Cô ta còn không tham gia kỳ thi đại học, tại sao lại có thể nhận được giấy báo trúng của đại học Bắc Kinh chứ?!” Vì quá sốc, Lý Hương Hương không kiểm soát được mà hơi ré lên, trong ngoài đều nghe thấy rành mạch.