“Lý Bạch Chỉ! Còn không mau ló mặt ra đây cho tao, để xem bà đây có lột một lớp da của mày hay không!”
“Mày là đồ sao chổi láo toét không ai dạy dỗ, dám hãm hại Hương Hương nhà tao, tao sẽ cho mày đẹp mặt!”
Bên ngoài ầm ĩ nhốn nháo, giọng nói chao chát có hơi chói tai.
Bạch Chỉ khó chịu nhíu mày, trong đầu bị bắt ép nhét vào những ký ức mà nguyên chủ đã từng trải qua.
Cô xuyên đến thập niên 70, vào năm thứ hai sau khi khôi phục kỳ thi đại học, kỳ thi đại học vừa mới kết thúc ngày hôm qua.
Nơi đây là một thôn làng nghèo khó ở nông thôn - thôn Lý gia.
Năm nay, ở thôn Lý gia có được vài thí sinh tham gia kỳ thi đại học. Trong đó, hai thí sinh có triển vọng nhất chính là nguyên chủ Lý Bạch Chỉ và Lý Hương Hương cạnh nhà.
Thế nhưng hoàn cảnh hai người lại hoàn toàn khác biệt nhau.
Cha mẹ nguyên chủ mất sớm, chỉ còn hai ông cháu sống nương tựa lẫn nhau, cô ấy là “Ngôi sao chổi”, “Ngôi sao tai ương” trong miệng thôn dân, tính cách hướng nội, lại hiền lành nhút nhát, như một người trong suốt ở thôn Lý gia, thường bị mọi người lãng quên.
Lý Hương Hương sống trong một căn nhà ngói xanh sát cạnh nhà Lý Bạch Chỉ, trên có ba người anh trai, lại có thêm một bà mẹ ruột đanh đá che chở, không ai dám bắt nạt cô ta, từ nhỏ đã sống trong sự ngưỡng mộ của tất cả các cô gái trong thôn.
Hai nhà các cô đã kết mối thù không đội trời chung từ lâu.
Thời điểm ông nội nguyên chủ còn trẻ, ông tích lũy được chút của cải, xem như phú hộ trong thôn.
Cả nhà Lý Hương Hương không có nỗi miếng cơm để ăn, chính ông nội nguyên chủ đã tốt bụng cho họ thuê đất, sau lại chia cho họ hai mẫu đất để trồng trọt.
Lúc ấy ông nội Lý Hương Hương còn quỳ xuống đất, thề rằng sẽ dành cả đời làm trâu làm ngựa đền đáp nhà nguyên chủ.
Sau đó thời thế thay đổi, gia đình nguyên chủ gặp biến cố, ông nội và cha mẹ Lý Hương Hương bỗng xé lớp mặt nạ biết ơn giả dối, lộ ra bộ mặt lang sói.
Đại gia đình Lý Hương Hương bá chiếm căn nhà ngói xanh và tất cả vật dụng bên trong của nhà nguyên chủ, còn đuổi nguyên chủ và ông nội đến sống ở chuồng cừu bên cạnh, thường xuyến đến chỗ cô ấy buông lời nhục mạ.
Cha mẹ và ông nội nguyên chủ không được lòng người trong thôn, chính vì thế mà nguyên chủ cũng bị họ ghét lây.
Đến khi cha mẹ nguyên chủ lần lượt qua đời, cô ấy liền trở thành “ngôi sao tai ương” trong miệng mọi người, hai ông cháu họ trôi qua những tháng ngày khốn khó, dần dần không ai làm khó dễ nhà họ nữa.
Ngoại trừ đại gia đình cướp đoạt căn nhà ngói xanh bên cạnh, thường hay ỷ vào nhà mình có bốn người đàn ông khỏe mạnh để đến gây khó xử cho hai ông cháu vốn sống nương tựa lẫn nhau.
Lý Hương Hương coi thường nguyên chủ, tuy hai người cùng tuổi, nhưng lại hiếm khi tiếp xúc với nhau.
Mãi cho đến một tháng trước đã xảy ra một sự kiện.
Vào một năm trước, có một thanh niên trí thức trẻ tuổi là Cố Hâm Thần đến thôn họ, nghe nói là cậu ấm nhỏ đến từ thủ đô, vẻ ngoài tuấn tú, gia đình lại có quyền có thế, gần như tất cả các cô gái trong thôn đều mến mộ Cố Hâm Thần.
Mà Cố Hâm Thần chỉ thân thiết với mỗi ba anh em nhà bên cạnh, nghiễm nhiên trở thành một đôi hoan hỉ oan gia với Lý Hương Hương, họ được công nhận là một cặp trời sinh.
Một tháng trước, Cố Hâm Thần sắp phải quay về thủ đô chuẩn bị cho kỳ thi, không biết vì sao lại xảy ra tranh cãi với Lý Hương Hương, bị nguyên chủ đυ.ng phải trên đường đào rau dại trở về từ trên núi.
Nguyên chủ chưa kịp tránh mặt đi, đã bị Cố Hâm Thần giữ chặt tay lại, gã thốt lên một câu ——
“Lý Hương Hương, anh nói cho em biết, sau này anh sẽ cưới Lý Bạch Chỉ!”
Lý Hương Hương khóc lóc chạy về, Cố Hâm Thần cũng nghiến răng bỏ đi, thậm chí quay về thủ đô ngay trong ngày hôm sau.
Nguyên chủ đứng tại chỗ mà mặt đỏ tim đập.