Mọi người vây quanh Tông Nguyên, nhưng không ai muốn đến gần Phó Tân, họ như có sự đồng lòng không muốn chạm vào cậu.
Tông Nguyên sau khi trò chuyện xong, rút từ trong túi ra hai viên kẹo bạc hà, một viên bỏ vào miệng, viên còn lại thì nhét cho Phó Tân, "Ăn ngon lắm, thanh thần tỉnh não."
Phó Tân nhìn khuôn mặt đầy đảm bảo của Tông Nguyên, chỉ thiếu mỗi vỗ ngực cam đoan,
"Cảm ơn..." Cậu chần chừ bóc kẹo, cho vào miệng, ngay lập tức các nét mặt cậu nhăn lại.
0046 sản xuất, chất lượng có thể đảm bảo.
Kẹo bạc hà cay đến mức làm mắt chảy nước, đây là món Tông Nguyên đặt làm theo khẩu vị hắn yêu thích.
Tông Nguyên nhìn phản ứng của Phó Tân, nhướng mày, "Sao vậy? Không ngon à?"
Phó Tân lắc đầu, chịu đựng vị cay xộc lên mũi, "Ngon, cảm ơn."
Tông Nguyên, "Đừng khách sáo."
Hắn dường như đã tìm ra cách để thân thiết với Phó Tân, rút từ trong túi ra một túi kẹo bạc hà, hào phóng đưa cho cậu, "Tất cả cho cậu."
Phó Tân do dự một lúc, thái dương lạnh toát, cậu cứng ngắc, "Không cần đâu..."
Tông Nguyên cười rạng rỡ để lộ hàm răng lấp lánh, "Không sao, cầm đi."
Phó Tân cầm túi kẹo, cảm giác nặng trĩu, như gánh nặng không thể chịu nổi, Tông Nguyên nhíu mày, "Quả nhiên từ nhỏ đã khổ sở, không biết cậu làm sao bổ sung dinh dưỡng? Ngay cả một túi kẹo cũng không cầm nổi!"
0046 gật gù, cùng ăn kẹo với Tông Nguyên, đồng cảm nhìn Phó Tân.
Buổi chiều tan học, lão Khương đặc biệt đến nói với Tông Nguyên rất nhiều điều, ý chính là, "Cậu có ở lại học thêm tiết tự học buổi tối hay không?"
Tông Nguyên như đại gia ngồi trên ghế nói chuyện với lão Khương, "Có."
Dương Phàm dùng khóe mắt nhìn, nghĩ, người có điều kiện thật khác, nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm vẫn thẳng sống lưng.
Thầy Khương nhìn Phó Tân một cái, "Phó Tân, em đổi chỗ đi."
Phó Tân đặt bút xuống, đôi mắt đen nhìn lão Khương, giọng không to không nhỏ, "Thầy muốn em đổi đi đâu?"
Ánh mắt cậu không lộ ra một cảm xúc bất mãn, như đã dự đoán trước, thầy Khương nhìn xung quanh, không thấy chỗ nào cho cậu ngồi.
Tông Nguyên đặt bút của Phó Tân lên bàn, "Thầy, sao lại bắt Phó Tân đổi chỗ? Thầy lo em kéo cậu ấy xuống? Làm hư học sinh tốt?"
Lão Khương cười lúng túng, "Nói gì vậy."
Phó Tân khẽ nắm chặt tay, nhìn thầy Khương từ cửa sau đi ra khỏi lớp, Tông Nguyên khẽ hừ một tiếng, nhìn Phó Tân, "Không muốn đổi thì nói không, nói thật, cậu có muốn ngồi cùng bàn với tôi không?"
Ánh mắt Phó Tân lướt nhanh trên mặt hắn, rồi mở miệng, nhưng chưa kịp nói, Tông Nguyên đã tự gật đầu, xoa xoa mái tóc của mình, "Đúng là tôi hỏi thừa, làm sao cậu lại không muốn ngồi cùng tôi cơ chứ!"
Hắn mở miệng đùa vui, nhưng Phó Tân rất chậm rãi gật đầu, Tông Nguyên hứng thú, rút ra một tờ giấy đưa cho cậu, "Phó Tân, vẽ cho tôi một bức đi, khuôn mặt đẹp trai thế này, phải nhờ đại sư vẽ mới được."
Phó Tân nhận giấy, đôi mắt đen lấp lánh, vẻ mặt rất nghiêm túc, "Tôi sẽ vẽ cẩn thận."
Không hề phản bác danh hiệu đại sư này.
Tông Nguyên cười vui vẻ, "Trước giờ cậu vẽ cái gì? Cho tôi xem được không?"
Phó Tân luôn mang theo tranh bên mình, từ sau khi nhật ký bị người ta phát hiện, cuốn sổ nhỏ bằng bàn tay kia luôn theo cậu ở khắp mọi nơi.
Cậu do dự, nhưng vẫn rút ra cuốn sổ nhỏ của mình, bìa đen, giấy trắng, chất lượng giấy rất tốt, Tông Nguyên cầm ở trong tay vẫn còn cảm nhận được độ ấm, so với những cuốn sổ Phó Tân dùng trên lớp tốt hơn rất nhiều.
Phó Tân nhìn Tông Nguyên cầm sổ, hơi nhíu mày, "Cẩn thận một chút."
Tông Nguyên nâng như báu vật, đột nhiên hắn chợt nghĩ ra điều gì đó, "Tôi là người đầu tiên được xem tranh của đại sư?"