Tông Nguyên hỏi ông ta, "Ông có biết con trai ông sống thế nào không?"
Phó Đông Cường tỉnh rượu một chút, lòng hoảng loạn, không biết có phải do rượu không, "Tao, tao không biết..."
Tông Nguyên, "Sắp bốn mươi tuổi rồi,vậy mà lại đi cướp tiền từ việc nhặt chai nhựa của con trai mình, thật đáng tự hào."
Phó Đông Cường mặt đỏ bừng dưới lớp bao tải.
Giọng nói của người này trẻ trung, nghe có vẻ cao cao tại thượng, một người trẻ giàu có như vậy nói một câu không mặn không nhạt, như tát vào mặt Phó Đông Cường.
Phó Đông Cường môi run rẩy nói ra một câu, “Mày... mày biết cái gì!”
“Ồ?”
“Tất cả là lỗi của con đàn bà đó! Là lỗi của nó, mang tiền đi theo trai! Tiền của tao! Danh dự của tao bị hủy hoại! Con đàn bà khốn nạn, khốn khϊếp đó! Tao đối xử với con trai tao cũng không quá đáng chút nào! Mẹ của nó đối xử với tao như vậy! Mẹ kiếp, còn muốn tao nuôi nó sao?”
Tông Nguyên gật đầu, “Ông nghĩ cũng hay đấy, dựa theo suy nghĩ của ông, hôm nay tôi không vui, vừa đúng lúc gặp ông, vậy thì coi như ông xui xẻo, ai bảo tôi đang không vui đây.”
Giọng Tông Nguyên lạnh xuống, “Đừng đổ lỗi cho người khác, sao không nói bản thân mình?”
"Ông thất nghiệp, không có chí cầu tiến, vợ bỏ chạy, cũng chỉ biết trốn ở nhà đánh đập con trai mười mấy tuổi, nghiện rượu, hút thuốc, đánh bài, ông như một con ma cà rồng, may mà bố mẹ ông chết sớm, không thì cũng bị ông hút cạn.”
“Ông đúng là một phế vật.”
“Ông nói thử xem khi ông chết, liệu có ai muốn khóc cho ông không?”
Lời Tông Nguyên như đâm thẳng vào tim, mắt Phó Đông Cường đỏ hoe, ông ta tức giận, đầu càng đau dữ dội, “...”
Ngược lại không nói được lời nào.
Tông Nguyên đá vào chân ông ta, lực nhẹ nhưng đầy ý nghĩa sỉ nhục, “Ha, ông nghĩ xem, nếu hôm nay ông chết ở đây,thì có ai biết không?”
Đầu Phó Đông Cường càng choáng váng, giọng Tông Nguyên trầm thấp, như đang thôi miên, “Ông chỉ còn lại một nắm tro, gió thổi qua, không còn gì cả.”
Phó Đông Cường rùng mình. Ông ta bị cuốn vào lời Tông Nguyên, nếu bản thân ông ta chết... có ai phát hiện không?
Người thường hay uống rượu cùng cũng không để ý ông có xuất hiện hay không, người đòi nợ chỉ chửi rủa, không khóc cho ông, con trai ông... con trai ông... Con trai ông, có lẽ cũng không rơi một giọt nước mắt. Ai sẽ ngu ngốc khóc cho người cha như vậy?
Phó Đông Cường nghĩ mông lung, Tông Nguyên ném chai rỗng vào thùng rác gần đó, quay đầu nhìn Phó Đông Cường, rồi quay người rời đi.
0046 ngạc nhiên, “Thế thôi sao?”
Tông Nguyên lườm, “Chẳng lẽ phải gϊếŧ ông ta?”
---
Hắn quay lại nhà hàng, hút xong điếu thuốc mới vào bên trong, Phó Tân đứng bên cửa sổ, lập tức quay lại nhìn hắn, Tông Nguyên liếc qua bàn ăn trống trơn, "Chưa gọi món à?"
Phó Tân lắc đầu, "Đợi cậu cùng gọi." Cậu bước vài bước về phía Tông Nguyên, nhưng đột nhiên ngửi thấy mùi rượu.
Phó Tân dừng lại, không biểu cảm, "Sao cậu đi lâu vậy?"
Tông Nguyên bảo phục vụ ngoài cửa mang thực đơn vào, tiện tay lật xem, "À, tiện thể đi vệ sinh."
Phó Tân hơi nhíu mày, "Cậu nói dối."
Tông Nguyên ngẩng lên nhìn cậu, Phó Tân trông rất chắc chắn, hắn hứng thú, nhướng mày, "Tôi làm sao lại nói dối?"
Phó Tân lại gần, ghé sát người Tông Nguyên ngửi, Tông Nguyên không nhúc nhích, để cậu ngửi qua ngửi lại, thản nhiên đùa, "Mũi chó."
Phó Tân ngửi tay hắn, "cậu uống rượu."
"Không," Tông Nguyên phản bác lý lẽ, "Tôi chỉ vô tình dính chút rượu lên tay."
Phó Tân nắm lấy hai tay Tông Nguyên, cả người dựa sát vào người hắn, từ từ ngửi lên trên, hơi thở của Tông Nguyên chạm vào cậu, "Ngửi thấy chưa?"
Miệng Tông Nguyên có mùi thuốc lá, thực sự không có mùi rượu.
Phó Tân gật đầu, "Không có."
"Vậy còn không xuống?"
Phó Tân mới nhận ra tư thế này, mặt đỏ lên, đứng thẳng dậy, "Xin lỗi."
Tông Nguyên nhìn thấy mặt cậu đỏ, nhắc nhở, "Mặt cậu đỏ rồi."
Phó Tân chạm vào mặt, có chút nóng, cậu lo lắng nắm chặt tay áo, đổi chủ đề, "Ăn cơm thôi."
Tông Nguyên không buông tha, "Sao cậu lại đỏ mặt?"
Phó Tân giả vờ không nghe thấy.