Chương 7: Vả Mặt Niên Đại Trọng Sinh Nữ (7)

Mặc dù đã là những năm 1980 nhưng ngôi làng này nằm ở một nơi hẻo lánh và vẫn còn lưu giữ một số phong tục dân gian cổ xưa.

Ví dụ như, sai lầm của duy nhất một người có khả năng sẽ làm liên lụy đến người nhà.

Một nhà nào đó làm ra điều phi pháp, danh tiếng của cả gia tộc sẽ lập tức bị hủy đi.

Con gái nhà ai tác phong không tốt, những cô gái có quan hệ thân thích với nhà đó đều sẽ bị ảnh hưởng.

Lâm An Kiệt bị An Ninh nhắc nhở một câu, hoảng hốt nhớ tới một việc.

Mấy năm trước trong thôn có một cô nương chưa kết hôn mà đã có thai khiến mọi người biết được, tất cả đồng bào phái nữ nhà nàng đều xui xẻo, ngay cả đứa cháu gái ấy trung thực phúc hậu của nàng ấy cũng bị người ta từ hôn, lý do chính là hai cô cháu, người cô không học tốt, cháu gái chắc chắn cũng không phải hạng người thành thật.

Lâm An Kiệt nhìn An Ninh, đột nhiên trên thân toát mồ hôi lạnh.

Nếu như...

Nếu như An Ninh thực sự đã đi ra với chiếc túi đó, và làm rơi một chiếc áo sơ mi nam rõ ràng không phải của bố hoặc em trai nàng mặc xuống đất cho mọi người xem, đó không phải là điều tốt cho An Ninh, còn đối với chị gái của An Ninh cũng không phải sự việc gì đáng vui vẻ.

Đến lúc đó, nói không chừng Tô Chí Cường đều phải từ hôn với nàng.

Nghĩ như vậy, Lâm An Kiệt hoảng sợ một trận, may mắn, may mắn An Ninh phát hiện chỗ không đúng, nếu không phải vậy, hai người bọn họ đều xong đời.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Lâm An Kiệt vẫn nhất quyết không chịu thừa nhận rằng mình đã làm điều đó.

Nàng rơm rớm nước mắt, khẽ khóc: "Chuyện này ta thật sự không biết. Ta thực sự không làm, ta vu oan cho An Ninh thì có ích gì? Nếu An Ninh không được an lành thì ta cũng sẽ xui xẻo."

Cô cầu xin nhìn Lâm Ái Quốc: "Cha, cha phải tin con, con không phải loại người như vậy."

Lâm Ái Quốc rõ ràng nhìn thấy sự chột dạ từ trong đôi mắt của Lâm An Kiệt, nhưng trong giây lát, Lâm An Kiệt đã che giấu rất tốt cảm xúc này, khiến Lâm Ái Quốc cảm thấy mệt mỏi một hồi.

"Được rồi, đừng ai nhắc đến việc này nữa."

Lâm Ái Quốc vỗ bàn, chuyện này coi như kết thúc.

Hắn nhìn Vương Thúy Hoa: “Ngươi đi chuẩn bị cho An Ninh một chút, lát nữa để An Bình đạp xe đưa An Ninh đến trường."

Vương Thúy Hoa đồng ý, cô đứng dậy gói bánh nướng, một ít dưa muối cho An Ninh, còn lại một ít thịt và xúc xích để đãi khách, sau khi gói xong, nàng giục Lâm An Bình đi đưa An Ninh.

An Ninh xách theo túi từ trong nhà đi ra, Lâm An Bình vội vã đạp xe đạp, cũng đứng trong sân thúc giục.

Sắc mặt An Ninh có chút không tốt, cầm túi xách chậm rãi đi theo Lâm An Bình đi ra ngoài.

Sau khi An Ninh rời đi, Lâm Ái Quốc lườm Lâm An Kiệt: "Vừa rồi An Ninh và An Bình ở đây, vì vậy ta khó mà nói cái gì về ngươi. Bây giờ họ đã đi rồi, ta phải nói rõ với ngươi rằng, ngươi sẽ sớm gả vào nhà họ Tô, thời gian này ngoan ngoãn một chút, nếu như ngươi còn dám gây sự nữa, ta sẽ kêu chú và cậu của ngươi tới nhà nói chuyện này."

Giọng điệu của Lâm Ái Quốc rất nghiêm túc, mang theo chút cảnh cáo khiến Lâm An Kiệt khϊếp đảm.

Nàng thấp giọng đồng ý: "Ta, ta đã biết."

Vương Thúy Hoa nhìn con gái, nhịn không được thở dài.

Đứa con gái này đều do nàng làm hư, lớn như vậy cái gì cũng không biết làm, tính tình cũng không tốt, không biết sau khi gả vào nhà họ Tô, nàng có chịu được hay không, chỉ sợ sẽ phải chịu ấm ức dưới tay mẹ chồng.

Nghĩ đến tính cách cay nghiệt của Liễu Nhị Ny, mẹ của Tô Chí Cường, Vương Thúy Hoa càng thêm lo lắng cho Lâm An Kiệt.

Lâm An Bình đạp xe đưa An Ninh đến trường học trong thị trấn, lúc đó là thời điểm học sinh trở lại trường sau kỳ nghỉ, ở cổng, có thể thấy rất nhiều học sinh mang theo những bao lớn bao nhỏ tiến vào cổng trường.

An Ninh cầm túi xách nhảy xuống xe, quay đầu vẫy tay với Lâm An Bình: "Được, mau trở về đi, đừng để đến lúc trời tối, đường khó đi."

Lâm An Bình cười cười, lộ ra hai hàm răng trắng: “Vậy được, ta đi trước, nếu ngươi có chuyện gì thì nhờ người ta giúp đỡ gửi tin.”

An Ninh gật đầu, nhìn Lâm An Bình đạp xe đi, sau đó mới đi vào cổng trường.

Nàng xách túi đi về ký túc xá trước.

Lúc này thời tiết đã rất lạnh, nhưng bên ngoài còn hơi nóng còn sót lại của mặt trời, ngược lại là còn ấm áp hơn trong phòng.

Bởi vì là kỳ nghỉ, đã một thời gian trong ký túc xá không có đốt lửa, sau khi bước vào liền có cảm giác lạnh như hầm băng.

Thấy các học sinh khác còn chưa tới, An Ninh tìm thứ gì đó để châm lửa và bắt đầu đốt lò.

Lúc này chưa có hệ thống sưởi, phòng học và ký túc xá đều dùng bếp đất để sưởi, loại bếp này không dễ cháy, không cẩn thận sẽ bị dập, ngoài ra sau một thời gian sẽ có mùi. Thời gian dài, mùi than sẽ làm cho người ta cảm thấy chóng mặt, và nếu không chú ý khi ngủ vào ban đêm, họ sẽ bị gặp nguy hiểm.

Mặc dù bếp đất có một số nhược điểm, nhưng để giữ ấm, họ phải sử dụng nó.

An Ninh cởi chiếc áo khoác bông to sụ đang mặc trên người, khoác lên người một bộ quần áo chống bụi bẩn, lấy một ít giấy vụn và củi nhóm lửa, khi lửa đã nóng, cô bắt đầu cho thêm từng cục than vào.

Vào thời kỳ này, than đá đối với người dân thôn nhỏ miền núi còn rất đắt đỏ, mùa đông không đủ tiền đốt than sưởi ấm, mọi người đều mua mì than và đất mặt để làm than bùn, có thể tiết kiệm được rất nhiều than.

Ở trường học cũng vậy, mỗi mùa đông học sinh được yêu cầu lao động làm than, trước khi mùa đông đến họ phải làm số than đủ dùng cho cả mùa đông, sau đó mỗi lớp đem than tiết kiệm của lớp mình ra đốt lửa.

An Ninh đốt lửa rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn than bùn đã cháy hết, tia lửa bắn ra khiến cả căn phòng ấm áp hơn một chút.

An Ninh nhanh chóng vẩy một ít nước xuống sàn, quét sàn rồi dọn giường của mình, thu dọn xong nàng liền thay áo quần, rửa tay rửa mặt bằng nước nóng từ bếp.

Sau khi làm xong, nàng cảm thấy hơi đói nên dùng đũa xiên xúc xích và bánh ngọt mang từ nhà đến, nướng nóng trên bếp rồi ăn.

Đúng lúc đó, một bạn học đẩy cửa vào, nhìn thấy An Ninh đang ăn ngon lành, không khỏi nuốt nước miếng.

Nàng quay mặt đi, đặt cặp sách xuống, lấy ấm đun nước nóng, thả những chiếc bánh xèo nguội lạnh, cứng ngắc vào nước nóng, nhúng qua rồi ngấu nghiến ăn với dưa chua.

An Ninh cầm xúc xích ngồi sang một bên, chậm rãi ăn, một miếng xúc xích rồi một miếng bánh kếp, không nghĩ cũng biết mỹ vị đến mức nào.

Cô ấy ăn một nửa xúc xích, ăn một miếng bánh ngọt khác và cất phần còn lại vào tủ của mình, không hề có ý định cho các bạn cùng lớp nếm thử.

Bạn học cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia khác thường.

An Ninh làm như không biết, dọn đồ đạc, lấy một cuốn sách, ngồi trên giường bắt đầu đọc.

Sau đó, các học sinh lần lượt đến, mỗi người đều mang đồ ăn từ nhà đến, nhưng không ai nói một lời nào về việc cho người khác ăn.

Trong khoảng thời gian này, mọi người đều không giàu có, rất nhiều người còn không đủ ăn, thức ăn đối với mọi người đều rất quý giá, cho dù là bạn học, bọn họ cũng sẽ không hào phóng phân phát.

Bởi vì An Ninh hiểu rất rõ ràng những điều này nên mới vừa rồi không để bụng đến bạn học gia cảnh không tốt kia.

An Ninh đọc sách một hồi, một bạn học đi tới hỏi nàng: "An Ninh, kết quả thi lần này của ngươi có được không? Ngươi được bao nhiêu điểm?"

An Ninh cười đặt sách xuống: "Còn chưa xuống đâu, ngày mai sẽ có kết quả, ta thi chắc là tạm được."

Nói thật, An Ninh thật sự không biết nguyên chủ thi toàn quốc được bao nhiêu điểm, nàng chỉ biết bình thường nguyên chủ điểm cao, mỗi kỳ thi đều đứng đầu, nhưng trường này chỉ là một trường trung học ở một thị trấn xa xôi, sợ rằng có cao cũng sẽ không cao đến mức nào.

An Ninh cúi đầu khẽ mỉm cười, cô đã hạ quyết tâm sẽ dùng thời gian này để cải thiện điểm số, từng chút một thể hiện sự phi thường của mình.

Vì nguyên chủ muốn vào đại học, chắc chắn nàng sẽ muốn vào một trường đại học tốt, vì vậy An Ninh quyết định rằng nàng sẽ khiến mọi người kinh ngạc trong kỳ thi tuyển sinh đại học.