Thực ra, anh không phải là loại người cấp bách đến mức phải đưa người lên giường ngay sau khi vừa mới thân mật như vậy.
Anh cũng chỉ là, quá thích hắn thôi……
Hắn cuối cùng không ngồi yên nữa, đi vào phòng tắm. Bạch Tố biết đối phương đi vào, cũng yên tâm hơn.
Hôm nay cả ngày di chuyển và chơi đùa bên ngoài khiến cả hai đều mệt mỏi, việc tắm nước nóng để thư giãn là rất cần thiết.
Sau khi tắm xong, Bạch Tố đã chuẩn bị sẵn một ly ca cao nóng. Khi Lục Thương Thần trở lại phòng, nhiệt độ của ca cao đã vừa đủ.
Bạch Tố cười tủm tỉm đưa ly ca cao cho hắn. Lục Thương Thần nhận lấy ly ca cao và chú ý thấy khóe miệng Bạch Tố còn có dấu vết của việc uống. Hắn uống một ngụm, cảm thấy nhiệt độ thật tuyệt, ấm áp từ trong lòng lan ra. Đáng tiếc, hắn đã làm xong tất cả mọi việc và không còn lý do gì để ở lại phòng anh lâu hơn.
Sau khi giúp Bạch Tố chỉnh lại chăn, hắn tiếc nuối quay người, nhưng vừa rời đi thì bị thanh niên kéo lại cánh tay.
“Kỳ thật trong phòng rất lạnh, dù sao giường cũng rất rộng, có muốn cùng nhau ngủ không?”
Bạch Tố đỏ mặt, trong phòng khoảng hai mươi mấy độ mà lại nói dối rằng mình cảm thấy lạnh.
Nghe lời này, ánh mắt hắn trở nên sâu lắng, hắn tiến lại gần nhẹ giọng hỏi: “Thật sự có thể không?”
Dù miệng thì hỏi, nhưng hành động của hắn lại rất nhanh, lập tức cởϊ áσ khoác, để lộ cơ thể trần trụi, và trực tiếp chui vào chăn, dùng một tư thế mạnh mẽ ôm Bạch Tố vào lòng ngực.
Trong phòng, ánh sáng đã tắt, hắn ấm áp đã khéo léo chạm vào khóe miệng Bạch Tố trong bóng đêm, hai người gắt gao ôm nhau và nhiệt tình hôn sâu.
Đây là lời mời, hắn sao có thể không hiểu.
Từng bước một, cảm giác dưới thân người làm hắn càng thêm điên cuồng.
Hai người không đi đến bước cuối cùng, nhưng cũng đã thân thiết một phen. Bạch Tố cảm thấy mỹ mãn nằm trong lòng ái nhân và nhắm mắt lại.
Lục Thương Thần tưởng rằng mình sẽ không ngủ được vì quá hưng phấn, nhưng lại nhanh chóng bị một cảm giác mệt mỏi bao trùm, khiến hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong sự thoải mái.
Hắn không biết rằng lý do hắn ngủ nhanh như vậy là vì Bạch Tố, trong khoảng cách gần gũi, đã gửi đi những ám chỉ tinh thần tới hắn.
Hiện tại, Bạch Tố có thể chăm sóc cho tinh thần lực của hắn một cách tốt nhất. Không biết có phải vì dấu vết tinh thần trước đây đã quá sâu mà khiến cho khi Bạch Tố tiến vào não vực của đối phương, vẫn không cảm thấy trở ngại gì.
Tuy nhiên, Bạch Tố không ngờ rằng mình sẽ phát hiện ra dấu vết thức tỉnh của tinh thần lực trong não vực của ái nhân. Điều này làm hắn cảm thấy rất vui mừng, nhưng vui mừng qua đi lại là lo lắng lớn hơn.
Không biết có phải vì tai nạn xe cộ trước đây, mà não vực của đối phương bị tổn hại, dẫn đến hiện tại có dấu hiệu tinh thần lực bị tổn thương. Điều này có thể khiến ái nhân gặp phải một mức độ nhất định của sự rối loạn tinh thần.
Thật giống như lúc trước anh ở thời đại xưa, nếu tinh thần lực không ổn định, sẽ dẫn đến tinh thần lực bạo động, thậm chí thức hải hỏng mất. Nhưng hiện tại, ở vị diện này, con người cơ bản chưa phát triển tinh thần lực, tinh thần lực trong đầu hắn cũng ít ỏi đáng thương, nên nguy hại tạo ra sẽ không quá lớn, nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến cảm xúc của hắn.
Tối tăm, cố chấp, bi quan, uể oải, những cảm xúc tiêu cực đó đều có khả năng bị phóng đại vô hạn.
Vì lo lắng, Bạch Tố gần như cả đêm không ngủ, liên tục trấn an tinh thần lực hỗn loạn trong đầu hắn. May mắn là hiệu quả đã rõ ràng. Đợi đến khi ánh mặt trời lên, anh mới mệt mỏi thϊếp đi.
Sáng hôm sau, khi Lục Thương Thần tỉnh dậy, hắn cảm nhận được tinh thần mình hôm nay sảng khoái, thậm chí thính giác và thị giác cũng nhạy bén hơn. Đây là lần đầu tiên hắn ngủ ngon như vậy kể từ khi mất trí nhớ.
Chẳng lẽ là do trong lòng mình đang ôm người yêu nên mới thế? Có phải do tâm trạng thay đổi, nên giấc ngủ cũng trở nên ngọt ngào hơn?
Quả nhiên, tiểu thiếu gia của hắn là người tuyệt vời nhất trên thế giới!
Lục Thương Thần nghĩ vậy, liền ngoan ngoãn dậy làm bữa sáng. Sandwich đã có sẵn, chỉ cần đặt vào lò nướng một chút là có thể ăn, không cần để Bạch Tố phải vất vả.
Chuẩn bị xong sandwich và sữa bò, hắn đem đến đầu giường Bạch Tố. Nhìn người yêu ngủ say, hắn cảm thấy như thời gian đang dừng lại trong sự yên bình.
Có lẽ đây là cuộc sống mà hắn luôn khao khát – bình an và hạnh phúc bên người mình yêu.
Tuy nhiên, so với sự thoải mái của Lục Thương Thần, Bạch Tố hiện tại lại kiệt quệ. Ngày hôm qua anh gần như đã dùng hết tinh thần lực của mình, cảm giác như tinh thần bị rút cạn!
Không còn cách nào khác, có tiểu thế giới áp chế, anh không thể sử dụng nhiều năng lực thực sự của mình. Tuy nhiên, sau khi tỉnh dậy thấy tình trạng của người yêu rất tốt, anh cũng nhẹ nhõm được phần nào.