Đời trước, bọn họ luôn sủng ái lẫn nhau như vậy, hạnh phúc cùng nhau trải qua những năm tháng dài dằng dặc. Đời này, Bạch Tố cũng mong đợi sẽ cùng người yêu tạo nên những ký ức hạnh phúc không giống nhau.
Khi họ đến nơi muốn ở, trời bên ngoài đã tối đen. Cả hai thực ra đều rất mệt, chỉ là Lục Thương Thần không để lộ vẻ mệt mỏi ra ngoài, ngược lại, hắn càng lo lắng cho vẻ mặt mệt mỏi của Bạch Tố.
Người phụ trách của khu du lịch đã chờ sẵn ở đó từ lâu, vì họ là khách hàng lớn. Để có chỗ ở thoải mái, Bạch Tố còn cố ý trả thêm tiền, nên người phụ trách tự nhiên phải tiếp đãi nhiệt tình. Tuy nhiên, sau một vài cuộc trao đổi đơn giản, Bạch Tố liền yêu cầu người đó rời đi. Anh xem những ngày này như một tuần trăng mật nhỏ, hoàn toàn không muốn bị người ngoài quấy rầy.
Căn tiểu viện độc lập này không quá lớn, nhìn từ bên ngoài, phòng ốc được làm từ gỗ, mang một vẻ mộc mạc, đơn giản, tạo nên đúng bầu không khí họ mong đợi.
Xung quanh phủ đầy tuyết trắng, vài ngày trước ở Tuyết Hương đã có hai trận tuyết lớn, khiến mái hiên chất đầy lớp tuyết dày màu trắng. Chỉ tiếc lần này đến đây không được thấy cảnh băng tuyết, nếu không, sẽ lại có một cảnh đẹp khác.
Tuy nhiên, phong cảnh chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là người cùng ngắm cảnh với mình.
Có lẽ bởi vì đây là một thánh địa du lịch, nên nội thất trong phòng được bố trí rất ấm áp. Trong đại sảnh thậm chí còn có một lò sưởi gắn trong tường, không khí bên trong thực sự rất dễ chịu.
Tâm trạng Bạch Tố khá tốt. Khi trong phòng chỉ còn lại hai người họ, anh liền đi xung quanh quan sát toàn bộ tiểu viện. Niềm vui của anh cũng lây lan sang nam nhân bên cạnh, khiến Lục Thương Thần cũng cảm thấy vui vẻ một chút.
Nơi này tuy bên ngoài là băng tuyết ngập tràn, nhưng trong nhà lại rất ấm áp. Lò sưởi trong tường chỉ mang tính trang trí, vì phòng đã có hệ thống sưởi và sàn nhà có địa nhiệt, nên chỉ cần mặc áo mỏng trong nhà cũng không vấn đề gì.
Ngồi trong một căn phòng ấm áp thoải mái như vậy, ngắm nhìn cảnh tuyết, quả thực không thể nào thích hợp hơn.
Lục Thương Thần thậm chí cảm thấy như có một ảo giác, rằng đây chính là nhà thật sự của họ, và hắn cùng Bạch Tố là một đôi vợ chồng yêu nhau, đang tận hưởng cuộc sống vui vẻ ở nơi yên bình này.
Sau khi đi dạo một lúc, Bạch Tố cũng cảm thấy không còn nhiều sức lực. Hiện tại, anh vừa mệt vừa đói, liền nhanh chóng mở ba lô kéo Lục Thương Thần ngồi xuống sô pha, lấy ra bánh mì nhân chocolate để ăn, tất nhiên cũng không quên đút cho nam nhân bên cạnh. Sau một chặng đường mệt mỏi, phải ăn một chút lót dạ trước đã.
Trước đó, Bạch Tố đã mua không ít đồ ăn để trên xe, vốn định ăn trên đường. Nhưng khi lái xe, nghĩ đến việc trên đường đi các nhà vệ sinh không tiện lợi lắm, không muốn phải dừng giữa chừng ở nơi hoang dã để giải quyết, nên Bạch Tố quyết định đợi đến khi dừng ở trạm nghỉ mới ăn, và vì thế suốt đường đi anh không ăn gì.
Lục Thương Thần sau khi ăn hai miếng bánh mì mà Bạch Tố đút cho, liền lấy ra một miếng chân giò hun khói, xé bao bì và đút lại cho Bạch Tố. Bạch Tố dựa vào sô pha, tận hưởng niềm hạnh phúc khi được người yêu đút ăn. Xung quanh không có ai nhìn chằm chằm như ở biệt thự, họ có thể công khai âu yếm nhau. Trong lòng anh thầm cảm thán, đây mới thực sự là cuộc sống!
Tuy nhiên, họ cũng không ăn quá nhiều, vì bữa tối vẫn rất quan trọng. Căn nhà gỗ có đầy đủ đồ dùng, trước đó Bạch Tố đã gọi điện yêu cầu để lại nguyên liệu tươi trong tủ lạnh, buổi tối dự định thử xem tay nghề của người yêu ra sao.
Đời trước, Lạc Thần Dụ tuy là một hoàng đế, nhưng khi có thời gian rảnh vẫn ngẫu nhiên tự mình vào bếp nấu chút đồ ăn cho mình và Bạch Tố. Tuy ở vị diện đó cũng có câu "quân tử xa nhà bếp", nhưng Lạc Thần Dụ hoàn toàn không để ý, khi ở bên Bạch Tố, hắn thích sống theo ý mình.
Lúc đầu, tay nghề của hoàng hoàng đế còn khá kém, nhưng sau khi thử làm một ít món ngọt và được Bạch Tố khen ngợi, hắn lập tức yêu thích việc nấu nướng. Thậm chí, sau đó, họ còn xây một phòng bếp nhỏ ở nơi ở của mình. Đợi khi truyền ngôi cho đời kế tiếp, Lạc Thần Dụ lại càng thường xuyên tự mình nấu ăn cho Bạch Tố.
Vì thế, các cung nhân trong tẩm điện thường xuyên kinh ngạc khi thấy Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu tự tay nấu ăn trong phòng bếp nhỏ, sống giống như những cặp vợ chồng bình thường.
Hiện tại nghĩ lại, Bạch Tố có chút hoài niệm về tay nghề nấu nướng của người yêu mình trước đây.
Anh không khách sáo, liếʍ môi rồi trực tiếp nói với vẻ mặt đầy mong đợi với Lục Thương Thần: "Bảo bảo, tôi muốn ăn cơm do anh nấu được không? Anh xem, tôi cố ý dẫn anh đi hai người một thế giới, anh có phải nên làm chút đồ ngon để khao tôi không?"