Hiện tại chuyển làm Bạch Tố, anh cũng không có thiên phú gì nổi bật. Hai đời đều là võ nhân, Bạch Tố thật sự không có hứng thú với tài chính. Tuy nhiên, trong những tạp chí thương vụ đó lại có không ít thứ liên quan đến Lục Thương Thần. Lục Thương Thần là một đại lão vang danh trong giới kinh doanh, không thể nào không xuất hiện trước công chúng.
Vì vậy, Bạch Tố liền dứt khoát tổng hợp tất cả các tạp chí và video có liên quan đến ái nhân của mình lại, phát cùng nhau, và lặp lại xem. Nhìn ái nhân trong chương trình tự tin phát biểu, phong thái trác tuyệt, Bạch Tố say mê đến điên đảo.
Hiện tại, anh vẫn chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, có vài tạp chí và video xem để thỏa lòng một chút cũng là tốt. Nếu không với tình huống hiện tại, Bạch Tố sợ rằng mình sẽ lập tức tỏ tình mà khiến người ta hoảng sợ bỏ chạy.
Trung bá không biết rằng mỗi ngày khi Bạch Tố xem tạp chí thương vụ, trong đầu anh toàn là những thứ phế liệu màu vàng, thấy tiểu thiếu gia nhà mình dạo gần đây như vậy mà chuyên tâm vào chính sự, trong lòng vui mừng, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn trước đây không ít.
Có hoàn cảnh tốt như vậy để dưỡng thương, tốc độ khôi phục thân thể của hắn thực sự rất nhanh. Đối với sự tiếp cận của Bạch Tố, hắn cũng dần thích nghi hơn.
Há miệng ăn thêm một muỗng cháo, nhìn vào ánh mắt chuyên chú của thanh niên đối diện, nhiệt độ trên mặt Lục Thương Thần tăng lên một chút.
Lúc đầu, hắn từ chối việc Bạch Tố đích thân bón ăn cho mình, cuối cùng thì vẫn còn một tay lành lặn, tự mình ăn cái gì cũng không vấn đề. Nhưng anh lại mạnh mẽ nói rằng đây cũng là một phần công việc của hắn, đã thiếu nợ người ta, thì cần phải nghe lời chủ nợ.
Dưới ánh mắt mang chút uy hϊếp của Trung bá ở bên cạnh, hắn cuối cùng gật đầu.
Vốn tưởng rằng vị tiểu thiếu gia này chỉ là do hứng thú nhất thời, không ngờ rằng suốt một khoảng thời gian, mỗi ngày ba bữa anh đều tự mình đến bón ăn cho hắn. Động tác còn rất nhẹ nhàng, ra dáng ra hình, hoàn toàn không có chút biểu hiện thiếu kiên nhẫn nào.
Nhìn thấy hắn ăn xong, anh lại có vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn. Vậy nên, có phải hắn đã bị vị tiểu thiếu gia này xem như một con thú nhồi bông trong trò chơi gia đình không?
Dù cho bị coi như món đồ chơi, hắn cũng không thể phủ nhận rằng, hắn có chút tham luyến cảm giác thân mật này.
Một chiếc sủi cảo trong canh đưa tới bên miệng, hắn thuận theo há miệng. Nước canh nóng bỏng, làm động tác của hắn chậm lại một chút, nhưng rồi vẫn không chút biểu cảm mà nuốt xuống. Trong miệng rất đau, nhưng hắn không để bụng, so với những ngày tháng trước đây thì hiện tại đã như thiên đường rồi.
"Ngon không?" Bạch Tố nhẹ giọng hỏi.
Thấy hắn gật đầu, anh mỉm cười, lại đưa qua một chiếc sủi cảo trong canh, nhưng ngay khi hắn chuẩn bị há miệng, chiếc đũa bất ngờ chuyển hướng đưa vào miệng của chính anh.
Hắn thấy vậy trong lòng quýnh lên, nhưng chưa kịp nói gì, anh đã nhăn nhó nuốt sủi cảo xuống.
"Trời ơi, canh này nóng như vậy! Sao anh không nói chứ!"
Bạch Tố mở miệng thổi phù vài cái, vội vàng kiểm tra miệng hắn. Thấy đầu lưỡi đối phương cũng đỏ rực vì nóng, ngay lập tức cảm thấy đau lòng. Nhưng nghĩ lại tính cách trầm mặc của người này, không nói ra cũng là chuyện bình thường thôi.
Thở dài trong lòng, Bạch Tố cảm thấy mình giống như một lão phụ thân buồn bã.
Chấp nhận số phận, anh lại gắp lên một chiếc sủi cảo trong canh, dùng hàm răng cắn mở một miệng nhỏ, thổi thổi cho nguội, rồi mới đưa qua.
Thấy hắn ăn chiếc sủi cảo, anh mới ý thức được mình vừa làm gì.
Bạch Tố cảm thấy tai mình có chút nóng lên, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ vì người trước mặt không từ chối sự chăm sóc của mình!
Tiếp theo, từng chiếc sủi cảo đều được thổi nguội từng bước một rồi mới được bón cho ăn.
Lục Thương Thần ăn từng miếng sủi cảo, nhìn đôi môi đỏ thắm của thanh niên, trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác khô nóng. Phương thức cho ăn này, không biết vì sao lại làm cho món ăn trở nên ngon hơn rất nhiều. Hắn cảm thấy, dù anh có đút cho hắn sủi cảo nóng đến bỏng miệng, hắn cũng vẫn muốn nuốt xuống.
Hiện tại, hắn đã mất đi ký ức, không biết mình là ai, cũng không rõ anh có liên quan gì đến mình trước khi mất trí nhớ hay không. Ban đầu, hắn muốn biết mục đích của Bạch Tố, nhưng ngày qua ngày sống chung, hắn dần dần không còn nóng lòng tìm kiếm câu trả lời nữa.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, người ấy đã chiếm giữ một vị trí nhỏ trong lòng hắn. Ánh mắt hắn cứ đuổi theo người ấy, không thể kiềm chế được mà nghĩ về người ấy. Chỉ cần người này ở bên cạnh, trong lòng hắn đã có một cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả được.
Chờ đến khi ăn uống xong xuôi, Bạch Tố vẫn không rời đi, muốn nói thêm vài điều để tăng thêm sự gắn kết tình cảm. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, cửa phòng không đóng kín đã bị đẩy ra. Từ bên ngoài, một con chó nhỏ với bộ lông xù xì thiếu cái đuôi chạy vào, đó là chú chó mà chủ nhân trước đây nhặt được từ bên ngoài.