( Giờ tôi thầu bộ này nên xin phép thay đổi xưng hô một xíu nha)
Bạch Tố bắt đầu tự hỏi về mục tiêu Lạc Thần Dụ và hoàn cảnh của mình, trong khi trò hay vẫn tiếp tục diễn ra dưới kia.
“Không phải nói Trung vương đã xâm nhập vào đây sao? Người đó?” Lạc Thiệu Nguyên nổi giận hỏi cung nhân.
Cung nhân nghe vậy, lập tức quỳ xuống mặt đất, run rẩy, một bên dập đầu một bên nói: “Nô tài đáng chết, nô tài thực sự thấy có người xông vào. Nhưng vì trời tối, nô tài có thể đã nhìn lầm!”
Hiền phi nhìn cung nhân quỳ trên mặt đất, chắc chắn là người trong cung của mình, nheo mắt lại. Nghe xong lời giải thích của người khác, bà lại thấy Đức phi vội vã đến cùng với đại hoàng tử, mặt mày khó coi. Trong lòng bà hừ lạnh, rõ ràng hôm nay có liên quan đến mẹ con này.
Bà cảm thấy phiền phức, đang định làm khó cung nhân, thì nghe Đức phi lo lắng nói: “Nghe nói muội muội ở đây gặp chuyện, làm tỷ tỷ rất lo lắng. Dù nói rằng hiện tại trong phòng không có người, cũng không thể loại trừ khả năng kẻ xấu đã trốn đến nơi khác. Nếu có kẻ xấu như vậy thì phải điều tra xung quanh, mới có thể yên tâm. Đây cũng là vì sự an toàn của muội muội!”
“Phụ hoàng, mẫu phi nói có lý. Dù người này có thể nhìn lầm, nhưng vì an toàn của trong cung, vẫn nên điều tra cho thỏa đáng.”
Đại hoàng tử nghe vậy cũng vội vàng phụ họa, nghĩ rằng dù sao hai người này, một là say rượu, một là có thể đã trốn gần đây, lục soát có thể tìm được.
Hoàng đế nghe vậy gật đầu, nhưng không phản đối. Tuy nhiên, vẫn phải để Hiền phi giữ thể diện, chỉ cho phép thị vệ điều tra xung quanh thiên điện. Bạch Tố nhìn đám thị vệ đang kiểm tra, chỉ đứng yên không nhúc nhích để tránh sự chú ý. Khi những thị vệ thu đội, Bạch Tố mới thở phào nhẹ nhõm. Thấy không có ai bị phát hiện, Hiền phi và An Quốc hầu mới ra mặt, vừa vỗ râu bạc vừa nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thực ra trước đó lão thần mơ hồ thấy Trung vương say rượu hướng cửa cung đi, có thể là không chịu nổi rượu, đi trước rồi quay lại. Chỉ là lúc đó hình bóng mơ hồ, lão thần không thể xác định rõ ràng, nên không báo cáo.”
“Thật sự!” Lạc Thiệu Nguyên nghe An Quốc hầu nói vậy, càng nghi ngờ bị lừa gạt. Hắn rất phẫn nộ với cung nhân, sai người kéo hắn xuống hành hình, rồi an ủi Hiền phi vài câu mới tức giận rời đi.
Khi tất cả mọi người rời đi, Bạch Tố mới thở phào nhẹ nhõm. Nhờ ký ức của nguyên chủ, Bạch Tố nhận ra An Quốc hầu. An Quốc hầu và phụ thân nguyên chủ có mối quan hệ tốt, từng được nguyên chủ phụ thân cứu mạng. Sau đó, An Quốc hầu thường xuyên lén lút gửi thuế ruộng đến tiền tuyến để duy trì, có lẽ lão hầu gia cố ý nói như vậy để giúp Bạch Tố che giấu một số việc.
Bạch Tố chờ thêm một lúc, thấy không ai quay lại mới từ nóc nhà nhảy xuống, cảm khái về võ công của mình.
Trước đây, Bạch Tố có thể chất và tinh thần lực đạt mức 3S, thực lực rất mạnh. Nhưng khi vào thế giới nhỏ này, cậu không thể giữ nguyên thể chất và tinh thần lực, chỉ còn lại kỹ năng chiến đấu. Dù vậy, cậu vẫn thấy khả năng khinh công của mình rất linh hoạt và dễ dàng, nhờ vào sự rèn luyện trên chiến trường.
Bạch Tố cảm thấy hài lòng, chỉ có điều Lạc Thần Dụ là mục tiêu nhiệm vụ của cậu, không thể bỏ mặc.
Cậu ôm Lạc Thần Dụ, đang định đặt xuống nhưng thấy người vẫn còn hôn mê, chỉ có thể nửa ôm lấy eo, để nam nhân dựa vào người mình. Nguyên chủ cao hơn tám thước, đã là hiếm có trong thời đại cổ đại, nhưng Lạc Thần Dụ vẫn cao hơn chút.
Bạch Tố không quen thuộc với hoàn cảnh trong cung, mặc dù có bản đồ cung điện nhờ vào năng lực 555, vẫn khó tìm được nơi tẩm cung của tam hoàng tử. Lạc Thần Dụ có thể bị hạ dược, không an toàn để mang về trong trạng thái này.
Vì vậy, cậu chỉ đành đưa người đến một phòng hẻo lánh dành cho hạ nhân. Phòng này có vẻ không có người cư trú, nhìn quanh cũng rất hiếm người đến. Cửa đã bị cỏ dại mọc phủ kín. Dù vậy, Bạch Tố không thấy lạ, vì trong cung có nhiều góc khuất không ai muốn đến gần, nhưng cậu không sợ.
Phòng đầy bụi, nhưng dụng cụ cơ bản vẫn còn, giường đệm có thể dùng, và còn có một cái giếng trong sân.
Bạch Tố nhìn quanh, thấy không có giường đệm, may mắn có chăn mang theo, nên dùng chăn đắp cho người. Vừa đặt người xuống, cậu nghe thấy đối phương phát ra tiếng rên khó chịu, giống như đã có chút tỉnh lại.
Cậu thắp sáng tàn đuốc trong phòng, phát hiện Lạc Thần Dụ mặt đỏ bừng. Cậu sờ trán người này, cảm giác nóng rực, có dấu hiệu sốt.
Bạch Tố nhìn tình trạng của Lạc Thần Dụ, cảm thấy có vẻ không giống như phát sốt bình thường. Cậu lo lắng không biết có phải là do thuốc X mà Lạc Thần Dụ bị hạ hay không, và cầu mong đó không phải là một loại dược tính không thể giải quyết.
Cậu nhớ đến một số tiểu thuyết trên Tinh Võng với những giả thuyết kỳ lạ. Mặc dù những câu chuyện đó không cần quá nghiêm túc, nhưng nếu gặp phải tình huống như vậy thì quả thực là một vấn đề nghiêm trọng. Suy nghĩ về điều này khiến Bạch Tố cảm thấy sắc mặt khó coi.
May mắn thay, hệ thống 555 dường như có thể cảm nhận được lo lắng của Bạch Tố và nhanh chóng nhắc nhở: “Ký chủ, không cần lo lắng về mục tiêu, hắn chỉ đang gặp vấn đề về thể trạng. Dược tính có vẻ mạnh, tốt nhất là làm mát cơ thể hắn, giúp hắn tỉnh táo hơn. Khi hắn tỉnh lại, để hắn tự giải quyết vấn đề sẽ tốt hơn.”
Bạch Tố nghe vậy cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu nhận thấy trong viện có một cái giếng, nên nhanh chóng ra ngoài múc nước, sau đó trở về và cởi bỏ áo ngoài của Lạc Thần Dụ.
Phòng ở lâu ngày không được sử dụng, nhìn những chiếc đệm và chăn bẩn thỉu, không sạch sẽ. Cậu trên người không có khăn, vì vậy chỉ có thể xé một mảnh từ vạt áo của mình, chia thành hai phần. Một phần được nhúng vào nước giếng rồi đặt lên trán của Lạc Thần Dụ, phần còn lại được dùng để lau khô làn da lộ ra ngoài của nam nhân, nhằm giúp giảm nhiệt độ cơ thể hắn nhanh hơn.