Khi nhận được tin mọi việc đã ổn thỏa, Lạc Thần Dụ mới bước ra khỏi phòng tối, nhìn thấy Điền Trì đang chỉ huy người dọn dẹp sân. Trong lòng hắn nghĩ, đúng như dự đoán, người bảo vệ hắn chính là Bạch Tố.
Điền Trì vừa thấy Lạc Thần Dụ liền tiến lên một bước, chắp tay nói: “Điện hạ, ngài không sao chứ?”
Lạc Thần Dụ nghe vậy liền lắc đầu: “Ta không sao. Vương gia nhà ngươi làm sao biết được tối nay sẽ có chuyện xảy ra?”
Điền Trì đáp: “Chủ tử luôn lo lắng cho sự an nguy của điện hạ, nên từ ngày điện hạ rời cung để lập phủ, Bạch gia đã âm thầm cử người bảo vệ điện hạ.”
“Nhưng từ cái ngày ta còn ở trong cung đã…”
Nghe được Bạch Tố nguyên lai đã sớm vì bảo hộ chính mình mà làm nhiều chuyện như vậy, Lạc Thần Dụ sợ run, nhìn một vòng người chung quanh nhịn không được hỏi: “Vương gia nhà các ngươi tới sao?”
Vừa dứt lời, liền thấy cách đó không xa đi tới một cái thân ảnh đĩnh bạt, đúng là hắn tâm tâm niệm niệm, Bạch Tố.