Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Lạc Bác Giản, Lạc Thiệu Nguyên nhíu chặt mày. Nếu lúc đầu, hắn ta chỉ khiển trách tam hoàng tử, Hoàng đế chỉ cảm thấy không thoải mái chút ít. Nhưng khi nhìn thấy các quan thần trong triều nghiêng về phe đại hoàng tử, ánh mắt của Hoàng đế liền trở nên thật lạnh lùng.
Mấy năm nay hậu cung tuy có nhiều người, nhưng số người có thể sinh hạ hoàng tử thì lại không nhiều lắm. Hiện tại chỉ có bốn hoàng tử và một công chúa.
Lão nhị không có khả năng, lão tứ còn nhỏ, lão tam vốn không được sủng ái, lại hay ốm đau, thoạt nhìn thì chỉ có đại hoàng tử là có thể kế thừa, nên không trách được hắn ta tỏ ra không biết sợ là gì.
Thực ra trong lòng Lạc Thiệu Nguyên, ông cũng luôn nghiêng về đại hoàng tử. Nhưng với tình hình hiện tại, có vẻ như ông, với tư cách là phụ hoàng, cần phải cho hắn ta một bài học.
Đối với hoàng đế mà nói, không ai có thể chịu được tình trạng một phe độc chiếm quyền lực trên triều đình. Ông còn đang tại vị, làm sao có thể để một hoàng tử nắm quá nhiều quyền lực như vậy.
Vua chúa thường thích sử dụng chiến lược kiềm chế, vì vậy ông liền nghĩ đến việc phải nâng đỡ một đối thủ cho Lạc Bác Giản, khiến hắn hiểu rõ bổn phận của một hoàng tử. Ánh mắt Lạc Thiệu Nguyên không khỏi chuyển sang nhìn Lạc Thần Dụ đang rũ mi, càng nhìn càng thấy hài lòng.
Nhìn dáng vẻ hung hăng của Lạc Bác Giản, Lạc Thiệu Nguyên trên ngai vua bỗng hừ lạnh một tiếng, khiến cả triều đình im lặng.
Đại hoàng tử trong lòng còn chút đắc ý, nghĩ rằng phụ hoàng chắc chắn mặt lạnh vì Lạc Thần Dụ, và sẽ như mọi lần mà đứng về phía mình.
Ai ngờ, Lạc Thiệu Nguyên lại lạnh lùng nói: “Trẫm còn chưa nói gì, ngươi nhưng thật ra muốn ôm trọn mọi việc, đại hoàng tử thật lớn uy phong. Có phải hay không chuyện lũ lụt này, ngươi cũng tính trực tiếp thay trẫm hạ chỉ?”
Hoàng đế nói rất nghiêm trọng, Lạc Bác Giản nghe vậy trong lòng hoảng hốt, lập tức quỳ rạp xuống đất, sợ hãi nói: “Phụ hoàng, nhi thần không có ý đó! Nhi thần chỉ lo lắng tam đệ kinh nghiệm không đủ, nói năng lung tung, chậm trễ cứu trợ, khiến nạn dân phải chịu thêm khổ vì lũ lụt!”
Lạc Thiệu Nguyên nghe Lạc Bác Giản nói vậy thì cười lạnh liên tục, không những không bảo hắn đứng lên mà còn quay sang nói với tam hoàng tử: “Trẫm lại cảm thấy ý tưởng của Tử Thần rất tốt, lần này việc cứu trợ nạn dân sẽ giao cho Tử Thần đốc thúc.”
Lúc này, Lạc Bác Giản hoàn toàn choáng váng, thái dương không khỏi chảy mồ hôi lạnh, không hiểu vì sao phụ hoàng đột nhiên lại coi trọng lão Tam như vậy.
Hắn nỗ lực nghĩ xem gần đây mình đã làm sai chuyện gì để chọc giận phụ hoàng. Lạc Bác Giản không còn tâm trí đi gây phiền phức cho Lạc Thần Dụ nữa, không biết rằng các quan thần trong triều, chứng kiến cảnh tượng này, đều có những suy nghĩ riêng.
Trong lòng họ, không ít người bắt đầu âm thầm đoán ý tứ của Hoàng Thượng, nhưng rõ ràng Bạch Tố không phải một trong số đó.
Bạch Tố hiện tại không có tâm trạng để bận tâm Hoàng đế nghĩ gì, anh chỉ nhớ đến cảnh đại hoàng tử hùng hổ dọa nạt Lạc Thần Dụ, khiến anh hận không thể xông lên tấu cho đại hoàng tử một trận.
Tất nhiên, bản thân anh không phải là người bốc đồng, chỉ không muốn đại hoàng tử giống như một con chó điên, sủa vào người mà anh bảo vệ.
Nếu Lạc Bác Giản gần đây đắc ý như vậy, có lẽ người của phe mình cũng nên bắt đầu hành động. Bạch Tố gần đây đã chuẩn bị một món đại lễ, dự tính dành tặng đại hoàng tử.
Nghĩ đến đây, Bạch Tố cười lạnh trong lòng, khi hạ triều về đến phủ đệ liền lập tức gọi Điền Trì tới.
“Việc trước đây bảo các ngươi điều tra, điều tra đến đâu rồi?”
Điền Trì thấy chủ tử gọi mình đến để bàn chuyện chính sự, liền nghiêm mặt nói: “Đã điều tra rõ, mấy cái sòng bạc ở đô thành quả nhiên có liên quan đến người dưới trướng của đại hoàng tử. Còn chuyện Hộ Bộ thượng thư tham ô ngân lượng cứu tế, sổ sách quả thật đã bị giấu ở đúng chỗ mà Vương gia ngài từng nói, chúng tôi đã tìm được rồi.”
“Làm tốt lắm!” Bạch Tố hài lòng gật đầu.
“Sổ sách đó, phái người bí mật chuyển đến phủ An Quốc hầu. Còn mấy cái sòng bạc, toàn bộ phá hủy. Những kẻ liên quan trong sòng bạc, các ngươi chắc đã điều tra xong, nếu có thể dẹp được thì dẹp. Nếu không, cứ tìm bằng chứng về việc chúng làm bẩn chuyện này, rồi đưa toàn bộ lên Kinh Triệu Doãn.”
Điền Trì nghe vậy gật đầu, lập tức làm theo phân phó của Bạch Tố, trong lòng càng thêm bội phục Vương gia của mình.
Không ngờ ngay cả sổ sách tham ô của Hộ Bộ thượng thư cũng biết được giấu ở đâu, quả thật không hổ là chủ tử của họ!
Hệ thống 555 âm thầm hãnh diện, ẩn mình giữa công và danh.
Lão hầu gia, sau khi lấy được sổ sách, híp mắt vuốt vuốt chòm râu. Ông thầm nghĩ: Trong triều sợ là sắp có biến động lớn…