Lạc Thần Dụ khao khát được thấy Bạch Tố si mê mình, mong muốn Bạch Tố chủ động tiến lại gần hơn. Là nam nhân, hắn hiểu rõ rằng khi yêu một ai đó, chắc chắn sẽ có những khát khao đối với người mình thích. Càng chìm đắm trong tình cảm, hắn càng muốn chứng minh rằng Bạch Tố cũng yêu và khao khát hắn như cách hắn yêu Bạch Tố.
Khẽ thở dài một hơi, Lạc Thần Dụ cầm lấy đai lưng, rất nhẹ nhàng và thuần thục tự mình cột chắc lại, nhanh nhẹn mặc vào phần còn lại của bộ quần áo. Sau khi chỉnh trang xong, hắn bước ra khỏi lều, nhưng Bạch Tố quả nhiên không còn đứng chờ bên ngoài, chỉ để lại Điền Trì canh giữ.
“Điện hạ, Vương gia đang chỉ điểm cho đám tiểu tử kia, điện hạ có muốn đi xem không?” Điền Trì nhìn thấy Lạc Thần Dụ, lập tức cười nói.
Nghe vậy, Lạc Thần Dụ gật đầu, theo chân Điền Trì đi đến trung tâm Diễn Võ Trường. Tại đó, hắn thấy một đám người vây thành một vòng lớn, bên trong thường vang lên từng tràng tiếng trầm trồ khen ngợi.
Điền Trì giúp Lạc Thần Dụ mở đường qua đám đông, và ngay sau đó, hắn trông thấy Bạch Tố đang so đấu với mấy tráng hán. Nhìn thấy những động tác lưu loát và mạnh mẽ của Bạch Tố, trái tim Lạc Thần Dụ không khỏi đập nhanh hơn, hình dung trong đầu về hình ảnh người mình yêu trên chiến trường, oai phong lẫm liệt và quyến rũ hơn bao giờ hết.
Thậm chí, hắn còn tưởng tượng đến cảnh Bạch Tố trong khí thế sát phạt, bảo vệ quốc gia và ra lệnh trên chiến trường biên cương, chắc chắn là một hình ảnh vô cùng uy vũ. Quả thực, khí chất mạnh mẽ và chí khí của những người đàn ông trong quân ngũ luôn khiến người khác ngưỡng mộ.
Những người trong Diễn Võ Trường đều mong muốn được giao đấu với Bạch Tố. Mặc dù họ hiểu rằng mình không phải là đối thủ của Vương gia, nhưng có cơ hội được đối chiến và nhận chỉ điểm từ Bạch Tố là một cơ hội hiếm có để cải thiện kỹ năng chiến đấu. Vì vậy, hầu như ai cũng xếp hàng chờ đến lượt, hy vọng được đấu với anh.
Sau khi đã đấu qua vài trận, Bạch Tố khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi. Dù trời đang vào đông, nhưng anh vẫn toát mồ hôi sau những màn giao đấu liên tục.
Đối diện chiến đấu đến cuối cùng, hán tử thậm chí trực tiếp cởϊ áσ trên, đánh trần, rồi lao thẳng về phía Bạch Tố. Nhưng vẫn bị Bạch Tố nhẹ nhàng né tránh, còn bị một cú đá bay ra ngoài, đến tận Bình Sa Lạc Nhạn, làm cho người xung quanh cười ha ha.
Bạch Tố ra tay không nặng, kẻ bị ngã xuống đất rất nhanh đã bò dậy, vẻ mặt sùng bái nhìn Bạch Tố. Bạch Tố đánh mấy tràng, tâm tình rất tốt, cũng cười, thuận tay dùng tay áo lau một phen mồ hôi trên trán. Sau đó tháo nút áo, cũng muốn cởϊ áσ trên để mát mẻ một chút.
Chỉ là anh vừa mới cởi bỏ áo ngoài, muốn cởi nốt áo trong, thì tay đã bị ai đó giữ lại.
Lạc Thần Dụ, vốn đang đắm chìm trong tư thế oai hùng của Bạch Tố, nhìn thấy hành động của người trong lòng, lập tức tỉnh táo lại, vội vàng chạy tới, giữ chặt tay Bạch Tố đang định cởϊ áσ, nhíu mày kinh ngạc nói: "Ngươi đang làm gì?"
Bạch Tố nghe vậy, ngẩn người: "Có chút nóng, muốn mát mẻ một chút. Đừng lo, bọn ta luyện võ, cởϊ áσ trên cũng không dễ cảm lạnh đâu."
Nghe Bạch Tố nói vậy, trán của Lạc Thần Dụ lập tức giật lên, bực mình nói: "Không phải chuyện cảm lạnh hay không cảm lạnh!"
Xem xét đến việc Diễn Võ Trường toàn là thân binh nhà họ Bạch, Lạc Thần Dụ nhỏ giọng nói vào tai hắn: "Xung quanh đều là người, ngươi sao có thể cứ như vậy mà cởi đồ trước mặt mọi người!"
Bạch Tố nghe vậy, có chút kỳ lạ liếc nhìn Lạc Thần Dụ: "Trong quân luyện võ, đánh trần rất bình thường, cởϊ áσ không có gì cả."
Đánh trần!
Lạc Thần Dụ nghe vậy, đồng tử co rụt lại, trong đầu lập tức tưởng tượng đến cảnh người trong lòng từng cởϊ qυầи áo trước mặt người khác, để họ nhìn thấy cơ thể mình, khiến hắn ghen tuông đến phát cuồng. Hắn tức giận đến mức đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nói: "Ngươi... ngươi lại còn từng cởϊ áσ, đánh trần cùng người khác giao đấu?"
Bạch Tố thực ra cũng không rõ nguyên chủ có từng làm vậy hay không, nhưng nhìn biểu cảm của Lạc Thần Dụ, anh theo bản năng tràn đầy cảm giác cầu sinh, vội vàng lắc đầu: "Không có, không có! Ta chỉ hôm nay nhất thời cao hứng, thấy nóng quá thôi!"
Lạc Thần Dụ nghe vậy, mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy suýt nữa mình bị người trong lòng làm tức chết. Hắn nghi ngờ không biết Bạch Tố nói có thật hay không, nhưng dù sao đi nữa, hiện tại cả hai đã là người có chủ, làm sao có thể còn không để ý đến chuyện đó.
Tóm lại, hắn không muốn để người khác nhìn thấy Bạch Tố thêm một lần nào nữa. Nếu có ai muốn nhìn, cũng chỉ có thể là hắn mà thôi!
Trong lòng Bạch Tố cảm thấy có chút kỳ lạ, không hiểu rốt cuộc mình đã chọc giận đối phương ở chỗ nào mà hắn lại tức đến mức này.