Chương 19

Xung quanh, binh lính thấy Bạch Tố cũng không dừng lại trong khi huấn luyện, kỷ luật rất tốt. Những tiếng hô khẩu lệnh rõ ràng vang dội hơn hẳn so với lúc ban đầu.

Điền Trì biết Bạch Tố đã lâu không đến Diễn Võ Trường, liền nói thêm nhiều chuyện về những gì xảy ra gần đây ở nơi này.

Bạch Tố đã quen với tính lải nhải của Điền Trì, còn cảm thấy tiếc cho gương mặt thanh tú của Điền Trì. Cũng không biết khi xưa Điền Trì thích con gái của Lý phó tướng, có phải vì Lý phó tướng mỗi ngày bị Điền Trì lải nhải đến mức cảm thấy quá phiền, nên mới đồng ý gả con gái cho hắn hay không.

Tuy nhiên, những chuyện này Lạc Thần Dụ không hề hay biết, trong mắt hắn chỉ thấy Điền Trì luôn quấn lấy Bạch Tố, khiến lòng hắn vô cùng phiền muộn. Người trong lòng hắn quá mức xuất sắc, nên việc những người xung quanh sùng bái anh là điều bình thường. Nhưng chính sự sùng bái này đôi khi dễ dàng chuyển biến thành tình cảm.

Trong mắt Lạc Thần Dụ hiện lên một tia ghen tuông, hắn tiến tới giá vũ khí, cầm lấy một cây cung. Vừa kéo dây cung, vừa suy nghĩ cách thuyết phục Bạch Tố điều Điền Trì đi xa một chút.

Điền Trì chú ý tới, còn tưởng rằng Lạc Thần Dụ muốn bắn tên, nhanh nhẹn phản ứng: “Điện hạ muốn bắn tên sao? Thần sẽ đi bố trí ngay!”

Nói xong, không đợi ai đáp lại, Điền Trì liền chạy đi sắp xếp người dịch ra bia ngắm, bày biện vị trí cẩn thận.

Lạc Thần Dụ thấy Bạch Tố cuối cùng cũng tập trung sự chú ý lên mình, ánh mắt lóe lên, nhưng ngoài miệng lại có chút do dự nói: "Ta bắn cung không giỏi, vẫn là không cần làm phiền."

Lời nói tuy là như vậy, nhưng ánh mắt hắn lại không rời khỏi Bạch Tố, trong ánh mắt lộ rõ sự chờ mong.

Bạch Tố nhìn thấy bộ dáng của Lạc Thần Dụ, mỉm cười bước tới, cũng cầm lấy một cây cung, vỗ vai hắn: "Không sao, ta sẽ bắn cùng ngươi."

Lạc Thần Dụ thấy Bạch Tố cười ôn nhu, lúc này mới gật đầu. Kết quả, mũi tên đầu tiên bắn ra liền trúng ngay hồng tâm.

Bạch Tố lập tức cổ vũ, vỗ tay khen ngợi, Điền Trì cũng nhanh nhảu nói: "Không hổ là điện hạ, tài bắn cung thật quá lợi hại!"

Lạc Thần Dụ không đáp lại, chỉ nhìn về phía Bạch Tố, thẹn thùng cười, nhưng trong lòng lại không cảm thấy ngạc nhiên. Là hoàng tử, tự nhiên không thể chỉ học văn, mà phải văn võ song toàn. Vì vậy, hắn cũng từng học bắn cung ở hoàng gia giáo trường.

Chỉ là, do cơ thể yếu đuối, thể lực không đủ, lại cố ý xây dựng hình tượng ốm yếu để tự bảo vệ, nên thành tích của hắn ở giáo trường cũng không mấy nổi bật.

Bắn cung là một sở thích mà Lạc Thần Dụ luôn yêu thích. Hắn thực sự bắn rất giỏi, chỉ là trước đây lực cánh tay không đủ mạnh. Nhưng qua mấy tháng điều dưỡng, cơ thể hắn đã khỏe lên, sức lực cũng tăng, việc bắn trúng hồng tâm giờ không còn khó khăn gì nữa.

Bạch Tố nhìn thấy nụ cười của Lạc Thần Dụ, trong lòng khẽ rung động, liền cầm lấy cung. Không biết vì sao, người luôn không thích ganh đua như anh lần này lại trực tiếp lấy ba mũi tên đặt lên dây cung. Nhắm kỹ, súc lực, rồi đồng loạt bắn ra.

Ba mũi tên cắm vào bia ngắm, sát cạnh nhau, với một mũi tên ở ngay giữa hồng tâm.

Điền Trì kinh ngạc thốt lên, nhưng Bạch Tố lại lén nhìn Lạc Thần Dụ, thấy trong mắt đối phương lộ rõ sự cảm phục. Bạch Tố lặng lẽ áp chế sự vui mừng trong lòng, không nhận ra rằng giờ phút này anh trông chẳng khác gì một con công đang xòe đuôi khoe sắc.

Lạc Thần Dụ cảm thấy tài bắn cung của Bạch Tố thật sự quá xuất sắc, là người giỏi nhất mà hắn từng thấy. Khi nhìn Bạch Tố, trong ánh mắt hắn lộ rõ sự tự hào mà bản thân cũng không nhận ra.

Người đàn ông tài giỏi như vậy, là của hắn!

Sau khi xem Bạch Tố biểu diễn một lần, Lạc Thần Dụ liền bước tới cạnh anh, tiếp tục giương cung, chuẩn bị bắn thêm. Nhưng lần này, ngay khi mũi tên đã sẵn sàng, ánh mắt hắn lướt qua Bạch Tố đang chăm chú nhìn mình, lực đạo trên tay đột nhiên giảm đi.

Kết quả là mũi tên bắn ra không đủ lực, rơi xuống giữa chừng.

Sau đó, hắn bắn thêm hai mũi tên nữa, nhìn rất mới lạ, nhưng kết quả cũng không tốt lắm. Mặc dù trúng bia ngắm, nhưng không mũi tên nào trúng hồng tâm.

Lạc Thần Dụ thấy kết quả như vậy, có chút thẹn thùng, nhỏ giọng nói với Bạch Tố: "Bạch ca ca, thật ra ta không giỏi bắn cung lắm, lần đầu có lẽ chỉ là may mắn thôi. Ngươi có thể dạy ta cách bắn cung được không?"

Bạch Tố nghe vậy, gật đầu đồng ý, trong lòng rất vui. Anh liền tự mình bắt đầu hướng dẫn Lạc Thần Dụ, còn tay cầm tay chỉ cho hắn những điều cần chú ý khi cầm cung và bắn tên. Bạch Tố hoàn toàn bỏ qua việc Lạc Thần Dụ ngay lần đầu đã có tư thế và kỹ thuật bắn rất chuẩn.

Nhưng khi dạy được một lúc, Lạc Thần Dụ lại tỏ vẻ chưa hài lòng. Hắn quay đầu, có chút do dự nhìn Bạch Tố.