Chương 17

Cứ thế này mà tâm động quá nhiều, chẳng lẽ sẽ không mắc bệnh tim khi còn trẻ sao!

Lạc Thần Dụ không biết Bạch Tố đang nghĩ gì, cuối cùng ôm người trong lòng đầy thỏa mãn, hắn cảm thấy không thể nào vui hơn được nữa.

Càng ở gần nhau, Lạc Thần Dụ lại càng ngày càng yêu thích Bạch Tố hơn. Ở độ tuổi sung mãn như thế, làm sao đối mặt với người mình thích mà không nghĩ đến chuyện thân cận? Nhưng mà, mấy lần trước khi hắn cố gắng lại gần, chưa kịp ôm, Bạch Tố đã kiếm cớ chạy đi mất.

Bạch ca ca của hắn chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá thẹn thùng thôi!

Lạc Thần Dụ sau đó cũng không làm gì quá mức, sợ sẽ dọa người. May mắn thay, Bạch ca ca rất mềm lòng. Quả nhiên, lần này hắn tỏ ra mất mát, Bạch Tố không còn né tránh nữa.

Người trong tim với thân thể ấm áp đang trong vòng tay, Lạc Thần Dụ không tự giác lại siết chặt hơn.

Bạch Tố mặt cũng hơi đỏ lên, mục tiêu của nhiệm vụ này quá lôi cuốn, khiến anh khó mà không động lòng. Nhưng nếu không thể cùng đối phương ở cả đời, anh cũng chỉ biết kiên nhẫn mà thôi.

Cũng may Bạch Tố tâm thái còn coi như tốt, không thể ăn, nhìn một chút cũng được. Bị người mình thầm yêu như thế kề sát, anh dứt khoát bị động hưởng thụ luôn.

Mang theo một tâm tư không thể nói ra, Bạch Tố mặc kệ Lạc Thần Dụ bám lấy mình. Lặng lẽ nhéo nhéo ngón tay thon dài của nam nhân, tự cho là đối phương không phát hiện mình đang lén lút chiếm chút tiện nghi, trong lòng vui vẻ vì đã ăn chút "đậu hũ".

Lại hoàn toàn không biết, sau khi hắn có chút đáp lại như vậy, nam nhân bên cạnh khẽ quay đầu nhìn anh, đôi mắt gần như tràn đầy tình yêu.

Hai người "có ý đồ xấu" nũng nịu với nhau một hồi lâu, Bạch Tố mới nghĩ đến làm sao để an ủi Lạc Thần Dụ. Hôm nay hai người hiếm khi cùng nhau ra ngoài, vừa hay có thể dẫn hắn đi xem một chỗ.

Lạc Thần Dụ sẽ là hoàng đế tương lai, Bạch gia nguyện trung thành với hắn, bản thân mình là gia chủ cũng nên biểu lộ thái độ tốt mới được.

Nghĩ vậy, Bạch Tố liền nói với nam nhân bên cạnh: "Tử Thần, có muốn đi xem Diễn Võ Trường của Bạch gia không? Ở đó đều là người ta tin tưởng, cũng nên để người gặp một lần. Ta biết thân thể người yếu đuối, có lẽ luyện võ một chút sẽ giúp thân thể kiên cường."

Lạc Thần Dụ nghe vậy mỉm cười gật đầu, trong lòng cảm thấy rất vui. Hắn biết Bạch gia đều là võ tướng, người trong lòng hắn cũng coi như lớn lên ở quân doanh. Với bọn họ mà nói, Diễn Võ Trường của Bạch gia là lĩnh vực tư nhân, nguyện ý dẫn hắn đến đó trước chứng tỏ Bạch Tố thật sự coi hắn là người nhà.

Bạch gia chủ lại một đời đều xuất ra những hãn tướng, trấn thủ biên cương, anh dũng gϊếŧ địch. Dòng họ bên cạnh thì ít người làm quan trong triều, phần lớn ở lại kinh thành phát triển sản nghiệp của riêng mình.

Vốn chính là đồng khí liên chi, có năng lực thì chi nhánh mới có vinh quang, không ai dám chọc. Cho nên, theo một khía cạnh nào đó mà nói, Bạch gia không thiếu tiền bạc. Phủ đệ Bạch gia được tu sửa rất tốt, ở vùng ngoại ô còn có mấy trang viên lớn, trong đó một chỗ đã lặng lẽ trở thành Diễn Võ Trường, chuyên huấn luyện nhân sự của Bạch gia.

Tất nhiên, địa điểm này là một bí mật.

Bên trong, những binh sĩ được huấn luyện đều là tinh nhuệ, tuy chỉ có không đến một ngàn người, nhưng sức mạnh của họ không thể coi thường. Bạch Tố phụ thân, người đứng đầu Bạch gia, không phải không có đề phòng về việc công cao át chủ. Bạch gia không có ý định tạo phản, chỉ là muốn để lại một đường lui cho hậu thế, trong tình thế nguy cấp có thể giữ lại một số nhân lực để bảo vệ mạng sống.

Những người được giữ lại ở Diễn Võ Trường phần lớn là những cô nhi được Bạch gia nhận nuôi. Họ được Bạch gia nuôi dưỡng từ nhỏ, tự nhiên rất đáng tin cậy. Vì vậy, ngay cả khi họ nhìn thấy Lạc Thần Dụ, cũng sẽ không hé răng. Huống chi, rất nhiều người trong số đó đã sớm biết rằng chủ nhân của họ có ý định đứng về phía tam hoàng tử.

Khi hai người đến trang viên ở vùng ngoại ô, Điền Trì đã nhận được tin tức từ trước và đã chờ sẵn bên ngoài để nghênh đón.

Nhìn thấy Bạch Tố, Điền Trì lập tức bước tới, cười nói: “Vương gia, ngài mang theo điện hạ đến rồi!”

Điền Trì là người thuộc đội ngũ bảo vệ Lạc Thần Dụ, dẫn đầu nhóm bảo vệ an toàn cho hắn. Dù Lạc Thần Dụ chưa từng gặp Điền Trì, nhưng Điền Trì lại rất quen thuộc với hắn.

Đối với sự quan tâm của chủ nhân mình dành cho tam hoàng tử, Điền Trì nhìn rất rõ. Mặc dù hắn không hiểu tại sao chủ nhân mình lại chọn phụ tá một hoàng tử ốm yếu và không được sủng ái như vậy, nhưng hắn lại tin tưởng hoàn toàn vào sự phán đoán của chủ nhân.

Cảm thấy nếu chủ tử nói muốn ủng hộ tam hoàng tử, thì tam hoàng tử tương lai chắc chắn sẽ trở thành quốc quân của Đông Hoa.