Chương 12

Giờ phút này, Lạc Thần Dụ hạ quyết tâm, dù cả hai đều là nam tử, tương lai nếu có ngày hắn đăng quang ngôi báu, Bạch Tố chắc chắn sẽ là người bạn đời duy nhất của hắn. Dù có ba ngàn con sông, hắn cũng chỉ múc một gáo nước, để không phụ lòng người đã dành cho mình tình nghĩa sâu nặng này!

Lạc Thần Dụ nắm chặt tay Bạch Tố, nhìn sâu vào đôi mắt của anh với đầy tình cảm. Trong lòng không ngừng tự nhắc nhở mình không thể quá càn rỡ, mới có thể kiềm chế không ôm người vào lòng. Vẻ mặt đầy cảm xúc của nam nhân, hắn nói bằng giọng trầm ấm: “Biết lòng quân, tất không phụ người!”

Bạch Tố nghe Lạc Thần Dụ nói những lời đầy văn vẻ, chỉ biết ngơ ngác gật đầu.

Vậy là tam hoàng tử đã hạ quyết tâm tranh đoạt ngôi vị hoàng đế! Nhưng tại sao ánh mắt hắn nhìn anh lại có chút kỳ lạ thế này?

Căn cứ theo nguyên tắc giúp người thì giúp đến cùng, Bạch Tố đưa cho Lạc Thần Dụ một ít nhân thủ để hắn tạm thời sử dụng. Chờ đến khi Lạc Thần Dụ bồi dưỡng được những thân tín đắc lực, thì thay người cũng không muộn. Dù sao cũng không thể để những người thân cận của đại hoàng tử lại gần, nếu không chẳng ai biết họ sẽ gây ra chuyện xấu gì.

Nghe Bạch Tố sắp xếp chu toàn như vậy, Lạc Thần Dụ càng cảm thấy xúc động. Khi thấy đối phương bước tới cửa sổ để rời đi, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác không nỡ chia xa. Hắn nắm chặt tay Bạch Tố, trong ánh mắt dường như có hàng ngàn lời muốn nói.

Bị đôi mắt đẹp ấy nhìn chằm chằm, Bạch Tố cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Anh nghĩ rằng trước giờ chắc chưa có ai đối xử tốt với Lạc Thần Dụ như vậy, nên hắn mới xúc động, đến mức luyến tiếc mình.

Nhìn cái vẻ quấn quýt này, chắc chắn là coi mình như bạn thân rồi!

Vì thế, Bạch Tố có chút đau lòng, vỗ vỗ vai Lạc Thần Dụ, trấn an: “Ta sẽ lại đến thăm người.”

“Thật sao, Bạch ca ca không được gạt ta!” Lạc Thần Dụ vội vàng nói, rồi tiến thêm hai bước, gần như ép cả người Bạch Tố lên cửa sổ.

Thật ra, Lạc Thần Dụ sớm đã nhận ra mình có tình cảm với Bạch Tố. Trong suy nghĩ của hắn, giờ đây hai người đã thấu hiểu lẫn nhau, nên cảm giác thích Bạch Tố trong lòng hắn càng không còn bị đè nén.

Khoảng cách giữa người trong lòng với mình gần đến như vậy, Lạc Thần Dụ cảm thấy nhịp tim của mình bắt đầu đập loạn nhịp.

Ánh trăng rọi xuống, đôi mắt sáng của nam nhân dường như chứa đựng cả dải ngân hà, tựa như muốn hút cả người mình vào trong đó. Hắn nhịn không được mà muốn tới gần hơn, gần thêm chút nữa...

"Đương nhiên là thật."

Bạch Tố có chút không tự nhiên, nghiêng người để tránh, kéo khoảng cách xa hơn với Lạc Thần Dụ. Một đại mỹ nhân như vậy đang ở trước mặt mình, lại càng lúc càng tiến gần, gần như muốn chạm vào người.

Bạch Tố thật lo lắng rằng khả năng chống lại sắc đẹp của mình không được kiên định như tưởng tượng. Nếu thật sự không khống chế được mà làm điều gì vượt giới hạn, thì mọi chuyện sẽ hỏng bét. Anh chỉ có thể vội vã nói: "Tử Thần, trời đã tối, ta đi trước!"

Nói xong, anh liền lập tức xoay người nhảy ra ngoài, rời khỏi nơi này.

Lạc Thần Dụ nhìn theo bóng dáng Bạch Tố chạy trối chết và dần biến mất trong bóng đêm, trong mắt đầy sự bất lực xen lẫn ý cười.

Bạch ca ca của hắn thật sự quá thẹn thùng! Nhưng nếu anh ở lại thêm chút nữa, chính mình e là cũng không thể nhịn được mà phải tiến tới rồi.

“Bạch Tố...” Lạc Thần Dụ rũ mắt, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ. Hắn không ngờ rằng, có một cái tên khi được gọi lên lại ngọt ngào đến vậy.

Giờ phút này, Bạch Tố vẫn chưa biết rằng sự giúp đỡ mà anh vừa mang đến cho Lạc Thần Dụ, trong mắt đối phương, không hề đơn giản chỉ là trợ lực. Với Lạc Thần Dụ, đó hoàn toàn là một tấm chân tình nóng hổi mà Bạch Tố đã trao đi.

Lạc Thần Dụ kiên định tin rằng, nếu không phải Bạch Tố có tình cảm sâu sắc với hắn, sao có thể dốc hết lòng mà tương trợ như vậy. Vì thế, Bạch Tố vô tình đã thành công chiếm giữ vị trí đặc biệt trong lòng Lạc Thần Dụ.

Để giúp Lạc Thần Dụ, Bạch Tố thực sự không tiếc công sức, suy xét mọi chuyện rất chu toàn. Thậm chí còn nghĩ đến việc thân thể của đối phương không tốt, nên cố ý tìm thầy thuốc đến chữa trị cho Lạc Thần Dụ.

Lạc Thần Dụ hiện tại tuổi còn trẻ, nếu chăm sóc tốt, thân thể nhất định sẽ dần hồi phục. Bạch Tố không muốn hắn mãi yếu ớt như vậy, đến mùa đông liền phải sưởi ấm liên tục, không biết sau này già rồi sẽ thế nào.

Một khi biết người này là do Bạch Tố tìm đến, Lạc Thần Dụ nghe lời vô cùng, bảo ăn gì liền ăn đó. Hắn yên tâm dưỡng sức, trong lòng thầm nghĩ, tuy rằng Trung vương lớn tuổi hơn mình, nhưng thân thể trông rất khỏe mạnh. Hắn cũng cần chăm sóc tốt bản thân để sau này có thể cùng người trong lòng sống đến bạc đầu.