Tam hoàng tử không có quyền lực hay thế lực, nên khi dọn vào nhà mới, chẳng có mấy người đến chúc mừng. Những lễ vật được gửi tới cũng rất sơ sài, chỉ mang tính chất hình thức. Chỉ có An Quốc hầu là hào phóng, còn Bạch Tố thì chỉ đóng vai trò như người qua đường, thậm chí còn không tự mình đến.
Bạch Tố biết rằng xung quanh Lạc Thần Dụ còn có nhiều tai mắt của đại hoàng tử, nên anh không muốn gây chú ý. Do đó, anh không lập tức thân cận với tam hoàng tử. Hơn nữa, hoàng đế chắc chắn không muốn bất kỳ hoàng tử nào lại gần Bạch gia. Vì thế, trong thời gian này, ngoài những lúc vào triều, Bạch Tố không gặp Lạc Thần Dụ, chỉ phái người thân tín âm thầm bảo vệ quanh phủ đệ của hoàng tử.
Lạc Thần Dụ không để tâm đến những lễ vật từ người khác, nhưng lại cẩn thận lưu giữ những thứ liên quan đến Bạch Tố, dù chúng chẳng có giá trị gì. Chỉ cần nghĩ đến việc những món đồ này có liên hệ với Bạch Tố, trong lòng hắn lại cảm thấy một cảm xúc đặc biệt khác lạ.
Lạc Thần Dụ rất muốn tự mình mời Bạch Tố đến làm khách, nhưng trong vài lần lên triều, hắn tìm cơ hội để gặp và nói chuyện với Bạch Tố, nhưng anh lại không đợi hắn.
Lạc Thần Dụ ban đầu chỉ nghĩ rằng Bạch Tố bận việc, nhưng hôm nay sau khi triều tan, hắn cố ý đuổi theo Bạch Tố, đối phương rõ ràng đã cố tình tăng tốc, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy.
Trung vương đang cố trốn tránh hắn sao?
Chẳng lẽ Bạch Tố lo rằng mình sẽ tiếp tục nhờ anh giúp đỡ, và cảm thấy mình là một gánh nặng? Vậy thì tại sao trước đây lại đối xử tốt với mình như vậy?
Suy nghĩ này khiến Lạc Thần Dụ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu. Trở về phủ đệ, cả ngày hắn tự nhốt mình trong phòng, làm cho Vương công công lo lắng rằng chủ tử của ông có phải đang không khỏe trở lại hay không.
Lạc Thần Dụ mở cửa, khuôn mặt ôn hòa nở nụ cười với Vương công công: “Công công yên tâm, ta không sao, chỉ là hôm nay cảm thấy hơi buồn ngủ.”
“Được, được! Vậy chủ tử ngài mau nghỉ ngơi, có việc gì thì gọi lão nô ngay!”
Nghe Lạc Thần Dụ nói vậy, Vương công công cũng yên tâm hơn. Nhưng ông không biết rằng ngay khi cánh cửa phòng đóng lại, nụ cười trên mặt Lạc Thần Dụ lập tức biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt vặn vẹo, đầy sự giận dữ.
Lạc Thần Dụ ngồi trong phòng cả ngày, không ngờ đến tận đêm khuya tĩnh lặng, lại có tiếng động lạ bên cửa sổ. Tiếng gõ đều đặn như thể đang cố ý nhắc nhở hắn điều gì.
Nghĩ đến một khả năng nào đó, nam nhân lập tức tỉnh táo hẳn, trong lòng không thể kìm nén được sự chờ mong. Hắn hít sâu một hơi, bước tới mở cửa sổ, và thấy bên ngoài, đúng như dự đoán, là một Bạch Tố mặc trang phục đen.
Đối phương nhìn mình chớp chớp mắt, động tác mau lẹ lật cửa sổ tiến vào phòng của mình.
Nhìn thấy Bạch Tố xuất hiện trước mặt mình theo cách này, Lạc Thần Dụ trong lòng không khỏi vui sướиɠ. Cảm nhận được cơn gió lạnh từ bên ngoài, trên người Bạch Tố dường như còn mang theo cái lạnh của mùa thu, hắn vội vàng chuẩn bị ít than hồng phía dưới và đích thân chuẩn bị lò sưởi tay rồi nhét vào tay Bạch Tố.
“Ấm áp không? Hiện tại trời ngày càng lạnh hơn.”
Bạch Tố không cảm thấy lạnh, nhưng biết đây là ý tốt của đối phương nên không từ chối, cười nói: “Người thật gan dạ, tự mình mở cửa sổ ra, không lo gặp phải kẻ xấu sao?”
Lạc Thần Dụ dường như tự nhiên nắm nhẹ tay Bạch Tố, cảm nhận được sự lạnh lẽo trên đó, liền hơi nhíu mày và kéo anh ngồi xuống cạnh giường, sau đó đặt than hồng bên cạnh Bạch Tố để sưởi ấm cho anh.
“Ta đoán được là ngươi, nên không lo lắng.”
Lạc Thần Dụ nói, rồi rót một ly trà nóng cho Bạch Tố, sau đó yên lặng chăm chú nhìn anh. Nhìn mãi, khiến cho Bạch Tố có chút đỏ mặt, không nhịn được hỏi: “Sao lại nhìn ta như vậy?”
Lạc Thần Dụ cúi mắt, cố ý làm ra vẻ thất vọng: “Ta còn tưởng rằng, Bạch ca ca đang trốn ta.”
“Khụ khụ!”