Bản thân hắn chỉ là một hoàng tử nghèo túng, dù có muốn cũng không thể lập tức đền đáp được gì cho đối phương.
Sống trong thâm cung nhiều năm, còn ai có thể giữ được sự đơn thuần? Lạc Thần Dụ không nghĩ rằng Bạch Tố thật sự không có mục đích gì với hắn, nhưng anh rốt cuộc muốn gì?
Đột nhiên, Lạc Thần Dụ nhớ lại một vài tin đồn mình từng nghe, nói rằng Bạch Tố tính tình tàn bạo, thích gϊếŧ chóc và yêu thích nam sắc.
Tuy rằng không quen biết Bạch Tố nhiều, nhưng Lạc Thần Dụ biết rằng những lời đồn không thể tin được. Người ta nói Bạch Tố thích dùng những thủ đoạn tàn nhẫn, hắn không tin, trong lòng hắn chắc chắn rằng Bạch Tố không phải là một người hung ác tàn bạo.
Tuy nhiên, nếu việc tàn bạo là giả, còn chuyện thích nam nhân thì sao?
Trung vương đã hai mươi bảy tuổi, vẫn chưa có vợ hay thê thϊếp, chẳng lẽ thật sự là vì không thích phụ nữ?
Lạc Thần Dụ nghĩ đến vẻ ngoài của hắn, rồi nghĩ đến sự giúp đỡ và chăm sóc cẩn thận của Bạch Tố dành cho hắn. Vậy nên, có phải thứ mà đối phương muốn chính là hắn?
Nghĩ đến đây, tim Lạc Thần Dụ không khỏi đập mạnh mấy nhịp, nhưng hắn lại không cảm thấy bị mạo phạm. Khi trước hắn bị trúng dược, nếu Trung vương thật sự có ý đồ xấu, thì lúc đó hắn hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội. Nhưng Bạch Tố đã không làm như vậy, cho thấy Trung vương là một quân tử chân chính.
Cái muỗng trên tay run lên, rơi xuống chạm vào chén sứ, phát ra tiếng kêu thanh thoát, thu hút sự chú ý của Bạch Tố. Đôi mắt trong sáng của Bạch Tố nhìn sang, làm tim Lạc Thần Dụ càng thêm rối loạn.
Hắn không phải là người không có suy nghĩ, có thể giữ mình trong cung suốt nhiều năm như vậy vốn đã không dễ dàng. Nhưng về mặt tình cảm, hắn lại là trống rỗng.
Nếu Bạch Tố làm tất cả những điều này vì thích hắn, thì mọi chuyện cũng dễ dàng được giải thích.
May mà Trung vương chưa nói rõ điều gì, nếu không, chính hắn cũng không biết phải đáp lại thế nào.
Lạc Thần Dụ không khỏi cảm thấy căng thẳng, nhưng đồng thời trong lòng lại có cảm giác như vừa uống một chén nước mơ chua ngọt, vừa chua vừa ngọt, mát lạnh mà lại không thể cưỡng lại được.
Hắn không kìm được ánh mắt mà dõi theo Bạch Tố, càng nhìn càng cảm thán Trung vương có dáng vẻ thật xuất chúng. Bên ngoài thì tiêu sái tuấn tú, còn tính cách lại ấm áp, chu đáo. Nếu có thể có một người như vậy ở bên cạnh hắn, ngày ngày đối diện, cùng nhau bạc đầu đến già, đó chắc chắn là một điều may mắn...
Bạch Tố thì không hề biết rằng mình đã trở thành đối tượng được người khác thầm thương. Sau bữa cơm, anh vốn định hỏi xem có nên dẫn Lạc Thần Dụ đi dạo thêm ở nơi khác không. Nhưng khi nhìn thấy đối phương có chút mệt mỏi, anh quyết định đề nghị đưa Lạc Thần Dụ về.
Lạc Thần Dụ nghe vậy hơi ngạc nhiên, tuy cảm thấy mệt, nhưng lại không muốn rời xa Bạch Tố quá sớm. Vừa mới đây hắn còn thấy Bạch Tố đang nhìn về phía hồ, dường như muốn đến đó thả đèn, sao bây giờ lại nói muốn đưa hắn về?
Có lẽ vì đã nhìn ra sự mệt mỏi của hắn, Lạc Thần Dụ thầm cảm thán sự chu đáo của Bạch Tố, rồi chủ động tiến lại gần và đề nghị: “Chúng ta có thể đi thả đèn bên hồ, sau đó mới trở về?”
Bạch Tố ngạc nhiên khi thấy Lạc Thần Dụ chủ động đề nghị thả đèn, nhưng thấy điều này có vẻ thú vị, anh cũng không từ chối.
Chợ đêm đông vui nhất chính là ở bờ sông, nơi bán rất nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi nhỏ, trong đó quầy bán đèn nước là đông khách nhất.
Bạch Tố dẫn Lạc Thần Dụ đi mua đèn, nhưng thấy đám đông chen lấn quá nhiều, lo rằng Lạc Thần Dụ sẽ không quen, nên bảo hắn đứng ngoài chờ. Anh tự mình chen vào đám đông, vất vả lắm mới mua được hai chiếc đèn.
Khi trở ra, Bạch Tố cảm thấy đám đông quanh mình thật chật chội, mồ hôi đã đổ đầy người. Đột nhiên, không biết ai đó dẫm lên chân ai, rồi mọi người đẩy qua đẩy lại, khiến một đám người ngã nhào. Thấy người bên cạnh sắp đẩy vào anh, trong hoàn cảnh chen chúc này, Bạch Tố không thể né tránh kịp.
Anh lảo đảo một chút, định lùi lại phía sau. Đột nhiên, có ai đó kéo lấy cánh tay và giật mạnh ra, sau đó nửa ôm vào trong lòng.
Bạch Tố quay đầu lại, thấy người đang ôm mình quả nhiên là Lạc Thần Dụ. Vừa nhìn thấy Bạch Tố sắp bị đυ.ng phải, Lạc Thần Dụ lo lắng kéo anh ra, nhưng vì quán tính, lại vô tình ôm chặt lấy.
Tư thế này có phần quá thân mật, nhưng thân thể ấm áp và hơi thở dễ chịu của Bạch Tố khiến Lạc Thần Dụ cảm thấy cánh tay hắn tê dại, trong giây lát không kịp phản ứng để buông ra.
Hai người đàn ông cao gầy, tuấn mỹ đứng sát nhau dưới bóng đêm bên bờ hồ, tạo nên một hình ảnh vô cùng xứng đôi. Lạc Thần Dụ tuy cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn, vẫn còn mảnh khảnh, nhưng vóc dáng cao ráo và bờ vai rộng lớn khiến cái ôm này với Bạch Tố lại hoàn toàn tự nhiên.
Bạch Tố lấy lại tinh thần, vội vàng đứng thẳng, vành tai không thể khống chế mà đỏ lên, anh cười ngượng ngùng. Cầm chiếc đèn nước, anh quơ quơ trước mặt Lạc Thần Dụ, nói: “Hoàng tử, chúng ta mau ra bờ sông thả đèn thôi.”