Đến chiều tối, bởi vì khoảng cách tới thành trấn tiếp theo còn cách một ngày đi đường nên Trường Nhất bắt đầu tìm phụ cận xem có chỗ nào có thể dừng chân không.
Bọn họ có mang lều để dựng cho Thư Kỳ nghỉ tạm một đêm trong trường hợp không tìm được nơi dừng chân, bắt buộc phải nghỉ ở dã ngoại, nhưng nếu có khách điếm hay hộ gia đình nào thì sẽ tốt hơn, Thân thể Thư Kỳ cũng đỡ phải chịu khổ hơn một chút.
Nhưng đi thêm hai khắc, trời cũng sập tối rồi mà vẫn không tìm thấy được nơi dừng chân, Trường Nhất chau mày quay đầu muốn hỏi ý kiến Ngu Quảng Hàn, bởi vì hắn làm sát thủ, nơi hoang vu hẻo lánh hay sầm uất nhộn nhịp đều có dấu chân của hắn, chắc hẳn biết nơi nào có khách điếm.
Tuyến đường bọn họ quyết định đi mấy ngày trước cũng do Ngu Quảng Hàn chỉ điểm.
Thư Kỳ ngồi trong xe ngựa dò hỏi Tiểu Quang bằng suy nghĩ, hệ thống có hỗ trợ công năng bản đồ, Tiểu Quang nhảy nhót mở bản đồ ra cho Thư Kỳ xem, nàng nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi, trong đầu thì đang xem xét bản đồ.
Cách đây hai dặm có một khách điếm, nhưng mở khách điếm ở nơi hoang vu thế này, một là chủ khách điếm quá rảnh quá giàu không có gì làm, thử trải nghiệm cuộc sống giang hồ thứ thiệt, hai là đây là hắc điếm. Thư Kỳ cười ngâm ngâm, cái trước thì tốt, cái sau thì là cơ hội, dại gì từ chối.
Quả nhiên Ngu Quảng Hàn trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi khàn giọng trả lời: "Có khách điếm, không quá an toàn."
Lời này của hắn làm Thu Nguyệt và Trường Nhất có chút lo lắng, Bạch Nhạc Đông cũng im lặng sờ sờ chuôi kiếm, hắn quay đầu nhìn vào xe ngựa đã vén rèm lên, đợi Thư Kỳ quyết định. Thu Nguyệt cũng nhịn không được quay sang hỏi Thư Kỳ:
"Công tử? Khách điếm có thể có nguy hiểm, công tử còn muốn ghé sao?"
Thư Kỳ giả bộ nghiêm túc suy xét một phen, rồi mới ngẩng mặt nhìn một lượt mọi người, nụ cười trên mặt nàng rạng rỡ, ngọn đèn dầu hắt một chút ánh sáng lên sườn mặt trắng nõn của nàng, ước chừng ánh sáng trong mắt nàng còn hơn cả trăng:
"Có chỗ dừng chân vẫn tốt hơn nghỉ tại bên ngoài, huống chi ta có Bạch huynh và Quảng Hàn mà, hai người sẽ bảo hộ ta đúng chứ?" Thanh âm nàng nhu hòa, chứa đựng sự tin tưởng tuyệt đối.
Rõ chỉ là một câu nói không có gì đặc biệt, nhưng ngữ khí ỷ lại, ánh mắt tin tưởng của nàng bất giác làm trái tim Bạch Nhạc Đông nhảy lên một cái, bàn tay đặt ở chuôi kiếm vô thức siết chặt. Ngu Quảng Hàn chỉ nhìn mặt nàng một cái rồi ngoảnh mặt nhìn phía trước, trong họng hàm hồ phát ra một tiếng "Ừm..."
Bạch Nhạc Đông cười tươi, gương mặt tuấn tú dương quang của hắn không thể giấu được sự vui vẻ: "Chắc chắn rồi, ta có chết cũng không để người khác chạm vào đệ dù chỉ một sợi tóc!"
Thư Kỳ nghe lời nói của hắn, nàng có chút không vui nhíu mày, giọng nói răn dạy: "Huynh đừng nói gở, chết hay sống cái gì, ta một cái vướng bận chỉ có thể kéo chân sau, không đáng để huynh hi sinh mạng sống vì ta như vậy."
Nghe thế Bạch Nhạc Đông cũng không vui, hắn trầm giọng, nghiêm túc sửa lại lời của Thư Kỳ: "Đệ là bằng hữu tốt nhất của ta, ngoài phụ mẫu ra thì đối với ta đệ là quan trọng nhất, nếu đệ gặp nguy hiểm ta há có thể bỏ mặc."
"Ta không thể là người quan trọng nhất với huynh được." Thư Kỳ thở dài, nụ cười của nàng rất nhẹ, thanh âm cũng nhẹ: "Lời này phải dành cho thê tử của huynh, sau này huynh có nương tử rồi, không thể tùy tiện nói như vậy, tẩu tử sẽ tức giận đấy huynh nhớ chứ?"
Bạch Nhạc Đông vô thức muốn phản bác, lời tới miệng lại không thể thốt ra, hắn hàm hàm hồ hồ bất đắc dĩ đáp: "Ta biết rồi, cũng thật là, chưa gì đệ đã lo giữ gìn hạnh phúc gia đình của người khác rồi."
Nghe vậy Thư Kỳ chỉ cười chứ không đáp, nàng quay sang bên kia nói với Ngu Quảng Hàn:
"Ngươi chỉ Trường Nhất đường tới khách điếm nhé? Hôm nay chúng ta tạm thời nghỉ ở đó." Tiếp theo nàng lại cười một cách yếu ớt, vẻ mặt trông có vẻ buồn: "Phiền mọi người quá, phải chiếu cố tới cơ thể ta..."
"Công tử nói gì vậy chứ, đây là chuyện hiển nhiên mà." Thu Nguyệt vội ngắt lời, nàng ấy cau mày, không cho là đúng nhìn Thư Kỳ, Bạch Nhạc Đông cũng tán đồng gật gật đầu.
Thư Kỳ mỉm cười nhún vai làm động tác kéo khóa miệng, không cố tình chọc bầu không khí không vui nữa.
Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, đi khoảng độ hai dặm đã thấy phía trước có một nơi có chong đèn, Trường Nhất đánh xe quẹo vào đấy.
Ngu Quảng Hàn nhìn chằm chằm vào khách điếm, trong trí nhớ của hắn nơi này vốn dĩ chỉ là một nơi quán trọ bình thường một tầng, bây giờ nơi này đã biến thành một quán trọ cao ba tầng, trang hoàng cũng khá hoành tráng so với nơi thưa thớt người này.
"Oa!" Thu Nguyệt và Bạch Nhạc Đông cũng cảm thán một tiếng.
Nhưng nơi này dù có đáng nghi hay không thì vây giờ trời cũng đã tối, sắp xếp cho Thư Kỳ một chỗ nghỉ ngơi trước đó, chuyện khác tính sau.
Xe ngựa vừa quẹo vào sân đã có một tiểu nhị chạy ra đón, chỉ Trường Nhất chuồng ngựa ở đâu. Bạch Nhạc Đông và Ngu Quảng Hàn nhảy xuống ngựa, tiểu nhị nhanh tay lẹ mắt liền dắt dây cương.
Bạch Nhạc Đông khoanh tay đánh giá khách điếm một phen, tiểu nhị cũng len lén quan sát đoàn khách mới tới này, ba vị nam tử này thân hình cao to, ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, vừa nhìn liền biết không dễ chọc, trong xe ngựa còn có hai bóng người.
Ngu Quảng Hàn tiến lại mở cửa, Thư Kỳ sớm đã đeo đấu lạp, được Thu Nguyệt ôm ra khỏi xe ngựa rồi đặt lên xe lăn được Trường Nhất chuẩn bị.
Tiểu nhị kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn ta đã che giấu tốt biểu cảm của mình, nhìn không ra dung mạo của người ngồi xe lăn, y phục sạch sẽ nhìn không ra chất liệu, nữ nhân đẩy xe chắc là nha hoàn, dung mạo thanh tú dễ nhìn nhưng sức lực không nhỏ.
Trừ người ngồi xe lăn ra, còn lại đều có võ công, tiểu nhị trong lòng thầm ghi nhớ. Sau đó hắn ta tươi cười tiến lên đón bọn họ:
"Các vị là tới dừng chân hay dùng bữa nha?"
Hai người Ngu Quảng Hàn với Bạch Nhạc Đông đứng ở hai bên xe lăn, cùng đi vào khách điếm với nàng. Thu Nguyệt phụ trách giao tiếp nên mỉm cười nói:
"Cả hai, hiện tại khách điếm còn bàn chứ? Với lại ta muốn thuê ba gian thượng phòng, chuẩn bị cho ta nước ấm nữa"
Tiểu nhị vội vàng nói tốt, chạy nhanh vào trong dẫn bọn họ tới bàn, hắn ta vội ra hiệu với chưởng quầy sau quầy, chưởng quầy liền nhìn là biết có khách hàng lớn tới của, lập tức tiến lên thân thiện nghênh đón.
Bên trong khách điếm cũng không nhỏ, khách nhân trong quán ngồi chừng một nửa số bàn, đều là hiệp khách giang hồ, người mang đao người đeo kiếm không ngừng uống rượu ăn uống.
Thu Nguyệt liếc nhìn một vòng trực tiếp lựa một bàn tròn lớn ngay góc, nàng ấy giúp Thư Kỳ ngồi vào vị trí chính giữa rồi đặt mông ngồi ngay bên cạnh, Trường Nhất cũng lựa vị trí bên cạnh Thu Nguyệt, Bạch Nhạc Đông nhanh chân ngồi ở vị trí bên cạnh Thư Kỳ còn lại.
"Ngồi xuống đi Quảng Hàn, không cần quy củ như vậy." Thư Kỳ mỉm cười nói với Ngu Quảng Hàn đang đứng, nàng thở dài, chỉ vào vị trí bên cạnh Bạch Nhạc Đông.
Người này cứng nhắc thật sự, lần trước đã dặn cứ ngồi chung với mọi người ăn uống, không cần ngại ngùng, hắn vẫn cứ như cái đầu gỗ, chắc phải nhắc vài lần mới tự nhiên hơn được.
Bạch Nhạc Đông cũng là người thoải mái hào phóng, mấy ngày đi chung hắn đã sớm muốn làm thân với vị huynh đệ rất mạnh nhưng lầm lầm lì lì này, cứ y như Trường Nhất thứ hai vậy nên cũng vui vẻ nói: "Quảng Hàn các hạ ngồi bên cạnh ta này, đừng ngại!"
Ngu Quảng Hàn nhìn sắc mặt Thư Kỳ một chút rồi cũng ngồi xuống theo lời nàng.
Chưởng quầy thấy khách đã ngồi đầy đủ thì xoa xoa tay, tiến tới dò hỏi, tầm mắt không khỏi chú ý tới vị khách ngồi giữa đang đeo đấu lạp: "Khách nhân muốn dùng gì ạ?"
Thu Nguyệt đáp tùy tiện, tốt một chút là được rồi, sau đó giúp Thư Kỳ gỡ đấu lạp, chưởng quầy cũng hiểu ý chạy đi gọi món.
Đấu lạo trên đầu được tháo ra, có khách nhân cũng tò mò ngó qua coi thử, không ngờ dưới lớp màn che Thư Kỳ vẫn còn đeo mặt nạ hồ ly bằng bạc che khuất nửa gương mặt nàng, chỉ lộ ra cằm và miệng.
Tóc đen dài buộc một nửa rủ trên vai, y phục màu lam nhạt, dù cho ăn vận bình thường nhưng khí chất nàng vẫn trông không giống người giang hồ mà giống công tử quyền quý trong thành, có lực hấp dẫn kỳ lạ. Đặc biệt là gương mặt ấy, dù bị che đi nhưng vẫn có thể đoán được chắc là rất nhỏ, làn da trắng nõn, cằm tinh xảo, cánh môi mềm mại hơi ửng hồng nhẹ, dù là nam nhân cũng là một mỹ nam diễm lệ không thua gì nữ nhân.
Trong quán vang lên tiếng bàn tán và tiếng hít khí, có người bắt đầu công khai nhìn chằm chằm Thư Kỳ, trong đầu ảo tưởng bộ dáng sau lớp mặt nạ ấy, ánh mắt hiện lên sự da^ʍ tà. Dù thời này long dương chi phích không phổ biến, nhưng không phải không có, mỹ nhân nhi trông mềm mại gầy yếu như này dù là nam hay nữ cũng dễ dàng kích phát dục niệm của người khác.
Đặc biệt, có một vị nam tử quần áo lụa là, tay cầm quạt, tóc búi cao không ngừng quan sát Thư Kỳ với vẻ mặt đánh giá, hắn ta mỉm cười, gương mặt thư sinh nho nhã, tạo cho người ta cảm giác hắn rất mờ nhạt. Nhưng Ngu Quảng Hàn lại chau mày nhớ kĩ bộ dáng người này.
Bốn người ngoại trừ Thư Kỳ cảnh giác đưa ánh mắt đánh giá các khách nhân, trong lòng bọn họ thầm đánh giá khách điếm này quả nhiên có gì đó không đúng.
Ngu Quảng Hàn và Bạch Nhạc Đông thầm ước lượng, nếu nguyên khách điếm xông lên thì bọn họ có mấy phần nắm chắc có thể xử lý được.
Nhưng rất nhanh chưởng quầy dẫn theo tiểu nhị bưng theo đồ ăn đã đánh gãy bầu không khí kỳ quái này, năm người bọn họ dùng bữa trong im lặng rồi ném bạc cho chưởng quầy, nhanh chóng dẫn Thư Kỳ lên phòng.
Trường Nhất không lên theo mà vòng ra ngoài nghỉ ngơi tại xe ngựa, y không an tâm đồ vật trên xe, trực tiếp xách theo đao ngủ ở đó trông chừng.
Thu Nguyệt thuê ba gian thượng phòng, trực tiếp chiếm hết ba phần tư phòng ở lầu ba, còn phòng còn lại là của vị nam tử trông thư sinh kia, hắn ta cũng đi lên, còn hòa nhã chào mấy người Thư Kỳ một tiếng.
Thư Kỳ cũng hữu hảo mỉm cười đáp lại hắn một cái, nàng không lên tiếng mà chỉ gật đầu, sau đó được Thu Nguyệt đẩy vào phòng tận trong cùng, Bạch Nhạc Đông và Ngu Quảng Hàn ăn ý tự chia hai phòng còn lại.
Bên trong phòng sạch sẽ, gia cụ cũng bình thường, so không được với khách điếm trong thành trấn, Thu Nguyệt đẩy Thư Kỳ tới bên giường rồi tự mình đi kiểm tra gian phòng một lượt.
Thấy phòng không có gì đáng ngờ rồi nàng ấy mới quay sang nói Thư Kỳ:
"Công tử, ngài muốn tắm rửa luôn không?"
"Ừm, nhờ ngươi." Thư Kỳ nhẹ giọng đáp.
Thu Nguyệt liền tiến lên giúp nàng cởϊ qυầи áo rồi đặt nàng vào thùng tắm. Thư Kỳ thoải mái thở ra một cái, gương mặt trắng nõn hơi nhợt nhạt cũng được nước ấm làm cho có vài phần khí sắc. Nàng hơi khép mắt, hàng mi dài rũ xuống, con ngươi màu trà trong suốt nhiễm lên một tầng hơi nước ướŧ áŧ, giống như con mèo đang làm nũng.
Thu Nguyệt không dám nhìn bộ dáng híp mắt quyến rũ của Thư Kỳ, nàng ấy vội vàng thu nhập đồ đạc, chuẩn bị quần áo để Thư Kỳ thay ra và đi chuẩn bị đệm giường.
Thư Kỳ cũng biết hiện tại không phải thời gian để hưởng thụ, nàng chủ động chà lau cơ thể mình một chút, đợi Thu Nguyệt làm xong mấy chuyện linh tinh rồi mới kêu nàng ấy.
Mặc xong quần áo, Thư Kỳ ngoan ngoãn nằm trên giường, Thu Nguyệt lại sang phòng bên cạnh nhờ Ngu Quảng Hàn chú ý động tĩnh phòng một chút, nàng ấy đi đổ nước rồi thay nước để tự mình tắm rửa. Ngu Quảng Hàn đã tắm xong, mặc trung y màu đen đơn giản, xách theo kiếm ra đứng trước cửa phòng Thư Kỳ, hai tay ôm kiếm.
Nắm trên giường nói chuyện phiếm với Tiểu Quang, Thư Kỳ khẽ chọt má nó, dùng ý nghĩa giao lưu:
"Em đoán xem tối nay có phát sinh gì không?" Thư Kỳ cười cười.
Tiểu Quang chần chừ nghĩ một chút, thử trả lời: [Em thấy mấy khách nhân, chưởng quầy cũng quái quái, không lẽ đây là hắc điếm sao?]
"Đến khuya sẽ biết." Thư Kỳ thở dài ôm Tiểu Quang vào lòng, hôn lên mặt nhỏ của nó một cái.
Rất nhanh Thu Nguyệt cũng trở lại, nàng ấy kêu Ngu Quảng Hàn về phòng nghỉ ngơi rồi vào phòng, lên giường và nằm ở rìa ngoài, cẩn thận bao bọc Thư Kỳ ở bên trong.