"Tớ không sao thật mà, hôm qua do tớ say quá nên không chịu an phận ở nhà, cái này làm cậu lo lắng là lỗi của tớ, tớ xin lỗi. Không phải bây giờ tớ đã về nhà an toàn rồi sao?" Thư Kỳ đưa tay vỗ lên lưng Chu Tử An trấn an.
Dưới từng cái vỗ lưng mềm nhẹ của cô cùng giọng nói dịu dàng bình thản, trái tim Chu Tử An dần dần bình ổn xuống mới bắt đầu cẩn thận nhìn một lượt từ trên xuống dưới của Thư Kỳ.
Chu Tử An quan sát rất cẩn thận, mặt của Thư Kỳ cũng bị cậu đỡ lấy xem xét ba bốn bận mới buông tha, tiếp đó cậu lại cẩn thận quan sát những nơi khác. Khi tầm mắt Chu Tử An rơi trên cổ cô, những dấu vết hồng nhạt mờ nhạt lập lờ sau cổ áo cao khiến đồng tử cậu chợt co lại, ánh lên vẻ không thể tin được.
Cậu vội vàng kéo cổ áo của cô xuống một đoạn, trên cổ Thư Kỳ rải rác mấy dấu hôn hồng nhạt, không nhiều nhưng vẫn đủ để công khai chủ quyền.
Làm một người trưởng thành đã từng có người yêu, Chu Tử An không cần suy nghĩ cũng biết những dấu vết đó là gì. Nếu chỉ có một vết cậu còn có thể lạc quan nghĩ đây là vết muỗi cắn. Nhưng không, hiện thực tàn khốc đã nói rõ đây là dấu vết của một gã tâm cơ nào đó.
Hai tay và khóe môi Chu Tử An không nhịn được mà run rẩy, tròng mắt cậu hơi đỏ lên vì giận dữ, trong lòng Chu Tử An không ngừng trào lên cảm giác ghen ghét và căm giận đối với kẻ đã để lại những vết tích này trên người cô.
Trên trán Chu Tử An nổi lên mấy sợi gân xanh, mu bàn tay cũng thế, nhìn thoáng qua cũng có thể cảm nhận được tâm tình của chủ nhân bàn tay ấy hẳn đang rất kém. Nhưng bởi vì sợ dọa đến Thư Kỳ nên Chu Tử An cố hết sức kiềm chế để không lớn tiếng, cậu chậm rãi gằn từng chữ:
"Tối qua cậu đi đâu? Mấy vết này là tên khốn nào làm? Cậu nói đi, tớ đi xử tên đó cho cậu. Mẹ kiếp! Dám lợi dụng cậu lúc say sao?" Chu Tử An nhìn chằm chằm đôi mắt của Thư Kỳ như muốn tìm xem cảm xúc của cô.
Cậu vừa nghĩ đến tối qua cô say khướt đi đâu, sau đó lại bị tên khốn kiếp nào lợi dụng là trái tim cậu đã không thể nào chịu nổi, vừa đau nhói vừa ức chế. Nhưng cậu không thể phát tác với Thư Kỳ, vậy nên chỉ còn cách tìm ra tên khốn đó và xử hắn thôi.
"Không..không phải! Cậu bình tĩnh lại đã Tử An!" Thư Kỳ bị Chu Tử An nắm cánh tay chặt tới có chút đau, cô hốt hoảng nói.
Nhìn thấy bởi vì động tác của mình mà trên hai cánh tay của Thư Kỳ đã đỏ một mảng, Chu Tử An giật mình buông tay, cậu hít một hơi thật sâu, nắm lấy bàn tay cô để bình tĩnh.
"Tớ bình tĩnh mà, cậu nói đi." Chu Tử An ra vẻ bình tĩnh nhưng con ngươi của cậu đã bán đứng bản thân.
Trong đôi mắt to tròn sáng ngời của Chu Tử An chỉ toàn là sắc thái tức giận, trong đó còn ẩn ẩn cảm xúc bi thương, giống như phải nhìn bông hoa hồng trắng mình nâng niu chăm sóc lại bị một con sâu ghớm ghiếc cắn thủng một lỗ vậy, cậu chỉ hận không thể tự mình bóp chết con sâu đó, sau đó lại tự tay chăm bón lại cánh hoa.
Thư Kỳ nhìn Chu Tử An đang cố gắng kiềm chế bản thân, không chút lưu tình nói: "Không có ai lợi dụng tớ cả, là tớ tình nguyện."
"Cái gì?! Cậu nói cái gì cơ? Cậu nói thật với tớ đi Thư Thư, là cậu bị ép buộc đúng hay không? Tớ hứa sẽ không giận cậu đâu." Chu Tử An ngơ ngác hỏi lại, mồ hôi lạnh đầy đầu.
Cơn giận vốn như ngọn lửa gặm nhấm máu thịt Chu Tử An chợt hóa thành vết dao cùn, mài lên trái tim cậu đau điếng. Cậu dù có cố gắng suy nghĩ thế nào cũng không thể tìm ra lí do để giải thích tại sao Thư Kỳ vừa mới đêm qua còn nói thích cậu, hôm nay lại có thể đi từ giường của người đàn ông khác xuống.
"Cậu nghĩ nhiều rồi Tử An, tớ không có bị ai ép buộc hết, hôm qua là do tớ tự nguyện lên giường với người ta. Vốn dĩ người đó chỉ để tớ ở khách sạn một mình ngủ, nhưng tớ là người níu không cho người ta đi. Là tớ chủ động câu dẫn người ta mới đúng." Thư Kỳ thở dài chậm rãi nói, đoạn tới đây cô ra vẻ khó hiểu: "Nhưng mà tớ ngủ với ai thì liên quan gì tới cậu mà cậu giận hay không giận? Tử An à, cậu chỉ là bạn của tớ thôi."
Trên mặt Thư Kỳ là vẻ hồ nghi, không thể hiểu được tại sao Chu Tử An lại phải tức giận làm tim cậu như bị bóp nghẹt, cảm giác hít thở cũng bắt đầu trở nên khó khăn. Cậu không hiểu, không hiểu vì sao cô lại cố tình nói chuyện như vậy cậu, tại sao cô lại nói cậu và cô không có gì cả, tại sao?
"Thư Thư...Cậu nói đùa gì vậy? Lần đùa này không vui đâu, không phải hôm qua cậu còn nói yêu tớ sao? Cậu nói sẵn sàng ở bên cạnh tớ cả đời mà? Cậu còn nói chỉ cần tớ chấp nhận lời tỏ tình cậu thì cậu sẽ tha thứ cho quá khứ của tớ mà? Tớ xin lỗi, xin lỗi rất nhiều, Thư Thư, xin lỗi vì khi xưa tớ đã hèn nhát không chịu nhìn nhận tình cảm của cậu, nhưng giờ tớ hối hận rồi..Tớ thật sự hối hận rồi."
Chu Tử An nói một cách dồn dập, thanh âm cậu nghẹn ngào hơi run run, đến cả khóe mắt cậu cũng đã hơi đỏ vì sợ hãi. Cậu vội vàng chộp lấy hai vai Thư Kỳ, bức thiết muốn nhận được câu trả lời từ cô.
Thư Kỳ im lặng nhìn Chu Tử An, khóe mắt cô cũng bất giác đỏ lên vì chua xót, ngoài miệng thì nói lời cay độc vô tình, trong thân tâm cô lại đang rỉ máu vì phải tổn thương người cô yêu. Cô rất muốn, rất muốn ôm lấy Chu Tử An và nói với cậu rằng cô vẫn còn rất yêu cậu, chuyện hôm qua chỉ là một lần dại dột của cô.
Nhưng lý trí của cô ngăn cản, nó mạnh mẽ đem những lời muốn thốt ra trên miệng phải ngậm xuống, bởi vì cô không muốn chiều Chu Tử An nữa, cô muốn cậu biết rằng không phải lúc nào cũng sẽ có người vĩnh viễn chờ đợi một cái quay đầu của cậu.
Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Hơn nữa cô còn yêu cậu với trái tim chân thành trung trinh sao? Tất nhiên là không, hiện thực đêm qua đã đánh tan lăng kính màu hồng của cô dành cho Chu Tử An, cô không còn yêu cậu với tình cảm thuần khiết nhất nữa. Trái lại cô còn bị dằn vặt giữa cảm giác rung động với Giang Thời Dịch và ám ảnh với Chu Tử An.
Quả thật không biết xấu hổ, có tình cảm với cả hai người còn có thể giải thích không chút mờ ám như vậy. Có lẽ con người ai cũng phải trưởng thành đi, và không phải chuyện gì cũng có thể theo ý muốn của mình, tình cảm cũng vậy, dù yêu nhưng đích đến không phải lúc nào cũng là một đời một kiếp.
"Hôm qua tớ nói yêu cậu là thật, muốn bên cậu cả đời cũng là thật, nhưng đó là chuyện của hôm qua rồi Tử An. Hôm nay tớ không muốn ở bên cậu nữa." Thư Kỳ thở phắt ra một hơi, cô cười, một nụ cười man mác buồn: "Nếu hôm qua cậu dứt khoát đồng ý thì tớ đã quyết tâm ở bên cậu rồi Tử An, nhưng không, cậu lại bỏ về và bỏ mặc tớ một mình với lời tỏ tình dở dang. Có lẽ cậu nghĩ rằng trễ một ngày cũng không sao, nhưng cậu biết không? Đó là tất cả dũng khí tớ gom góp 7 năm để nói ra, nói ra rồi cũng giống như chiếc ly bị mẻ vậy, cậu ở lại và giúp tớ chặn lại lỗ hổng ấy thì tình cảm của tớ vẫn còn nguyên vẹn, nhưng cậu lại để cho nước trong ly chảy ra hết."
"Cũng giống như tớ hiện tại vậy, ly còn đó, nhưng nước đã hết. Dù cậu có rót thêm cho tớ phần nước khác thì đã không còn là phần nước bị lãng phí của tớ nữa. Tớ không muốn yêu cậu một cách hèn kém như thế nữa, càng không muốn đánh mất chính mình chỉ vì yêu cậu, Tử An, tớ rất vui và trân trọng vì đã được yêu cậu, nhưng tới đây thôi."
Thư Kỳ lạnh nhạt nói ra toàn bộ, từng câu từng chữ cô nói ra sắc mặt Chu Tử An càng thêm ngơ ngác, cậu xanh cả mặt, cảm giác như mình vừa mới bỏ lỡ một thứ gì đó rất quan trọng mà cậu dù tìm kiếm cả đời cũng không có lại được.
Cậu hiểu ra rồi, cơ hội ngày hôm qua là cơ hội cuối cùng Thư Kỳ cho cậu, vậy mà cậu ngu ngốc đánh mất nó...
"Tớ yêu cậu Thư Thư, tớ yêu cậu rất lâu rồi, nhưng tớ sợ vì tính hướng của bản thân, tớ sợ nếu mối quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước nữa thì có lúc nào đó sẽ tan vỡ. Bây giờ tớ không sợ nữa, tớ muốn, thật sự muốn được làm người yêu cậu." Chu Tử An cười gượng, một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Cậu cho tớ thêm một cơ hội nhé? Tớ hứa sẽ không chần chừ thêm một lần nào nữa, tớ sẽ bù đắp cho cậu."
"Cậu nhìn xem, thật ra cậu cũng biết tình cảm bản thân, cũng biết tình cảm của tớ, nhưng cậu giả vờ như không biết, mặc cho tớ một mình đơn phương dằn vặt. Còn cậu thì sao?" Thư Kỳ mặt mày thất sắc, trong nháy mắt cô cười khổ, thanh âm cũng mang theo nức nở: "Tình cảm tớ dành cho cậu hèn mọn tới vậy đấy, nhưng giờ tớ đã nhìn nhận lại tất cả mọi thứ với góc độ khác, nên tình cảm cũng không còn đơn thuần như ban đầu nữa. Bây giờ chỉ nhìn cậu thôi tớ chỉ nhớ tới những ủy khuất mà tớ phải chịu,."
"Không, không..Tớ sai rồi Thư Thư, cậu đừng giận được không? Là tớ sai, là tớ không tốt..." Chu Tử An bị Thư Kỳ nói tới nghẹn, cậu hoảng loạn nói, nhưng nghẹn nửa ngày chỉ có thể nói ra mấy lời này.
Lòng Chu Tử An lạnh đi, sự khủng hoảng chưa từng có khiến cậu như đang lênh đênh giữa biển sâu, nhìn trước mắt chỉ có biển cả rộng lớn nhìn không thấy đường, nhìn xuống dưới là đáy biển sâu thẳm không thấy điểm cuối.
Cậu biết bản thân có lỗi, cũng muốn bù đắp cho cô, nhưng cô không cần nữa...
"Tớ không trách cậu nữa, nhưng mà hôm nay cậu muốn làm gì cũng nên dừng lại đi, tớ muốn một mình an tĩnh." Thư Kỳ thở dài, giọng cô khàn khàn trầm thấp.
Chu Tử An chỉ biết ngơ ngác nhìn Thư Kỳ, vành mắt cậu đã thấm đẫm nước mắt, cô lại vẫn thủy chung lạnh nhạt nhìn cậu, mặc kệ cậu như thế nào cũng không quan tâm, không giống như quá khứ chỉ cần cậu không vui một chút là Thư Kỳ sẽ phải suy nghĩ nửa ngày để chọc cho cậu vui.
Nhưng rất nhanh Chu Tử An đã dần bình tĩnh lại, cậu hít một hơi, cười tươi trong nước mắt: "Cậu không còn thích tớ nữa cũng không, tớ sẽ theo đuổi cậu, làm cậu thích tớ một lần nữa. Thư Thư, tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy tớ nghiêm túc."
Thư Kỳ không biết nói gì, cô không đáp, lẳng lặng nhìn Chu Tử An một hồi mới bất đắc dĩ nói: "Tớ muốn nghỉ ngơi, cậu về đi."
Chu Tử An ngoan ngoãn nép sang một bên đợi Thư Kỳ vào nhà, nhưng cậu chợt nhớ vấn đề mà mình thiếu chút nữa bỏ quên: "Khoan đã, trước khi tớ về cậu có thể cho tớ biết người đã để lại những vết trên cổ cậu là ai được không?"
Cậu ra vẻ không thèm để ý nhưng tầm mắt nhìn chăm chú vào mấy vết hôn trên cổ cô, môi mím mặt.
Thư Kỳ đang nghĩ có nên nói hay không thì bất chợt có một giọng nói trầm thấp nam tính vang lên đánh vỡ không khí trầm mặc áp lực.
"Là tôi." Giang Thời Dịch cầm điện thoại Thư Kỳ mỉm cười nói: "Người hôm qua đi cùng cô ấy là tôi."
"Tên khốn này! Mẹ kiếp, tôi biết tên khốn như anh chắc chắn là có ý với Thư Thư. Tôi nói cho anh biết, tránh xa cô ấy ra!" Chu Tử An trừng mắt giận không sao tả nổi.
Cậu chỉ vào Giang Thời Dịch, căm tức cảnh cáo. Giang Thời Dịch lại nhướn mày cười như không cười: "Ồ, tôi rất biết cậu lấy tư cách gì cảnh cáo tôi? Chẳng qua chỉ là người theo đuổi cô ấy."
Nói rồi không đợi Chu Tử An phản ứng, Giang Thời Dịch đã bước chân tới gần Thư Kỳ, hắn cười khẽ nói với cô:
"Em để quên điện thoại trên xe tôi này, qua giờ em mệt rồi, mau vào nhà nghỉ ngơi đi nhé?"
Thái độ thản nhiên cùng với động tác thân mật của Giang Thời Dịch trực tiếp chọc giận Chu Tử An, Thư Kỳ lại chỉ nhẹ giọng cảm ơn rồi cầm điện thoại vào nha, cô không chút khách khí đóng cửa nhốt hai người đàn ông này ở ngoài.
Giang Thời Dịch liếc mắt nhìn Chu Tử An một cái, hắn không chút hứng thú nghe cậu giận quá hóa rồ nói gì mà xoay lưng rời đi.
Khi nãy hắn đã nghe gần hết cuộc trò chuyện của hai người nên tâm tình của hắn đang rất tốt, không ngờ tới ông trời lại giúp hắn nhiều như thế này, vậy nên hắn cũng vui vẻ rời đi mà không thèm so đo với tên ngu ngốc.
Chu Tử An thì giận muốn chết, cậu muốn xông tới đạp vào bản mặt đáng ghét đó một cái, nhưng cậu mạnh mẽ nhịn xuống, căm tức rời đi, nghĩ thầm phải tìm cách theo đuổi lại cô mới là chuyện quan trọng nhất cần làm.
---Hậu trường----
Thư Kỳ: không có danh phận sao được đánh dấu chủ quyền?
Giang Thời Dịch: [cười cười]