Quyển 1 - Chương 4.2

Cốt truyện: Người ta tưởng sẽ thành vợ lại biến thành cháu dâu của ta! Thúc thúc phát hiện thiếu niên bị cháu trai thao

Ôn Ngôn bị Lục Phương Trì cõng trở về, nguyên bản Lục Phương Trì muốn ôm kiểu công chúa nhưng lại bị cậu cự tuyệt. Dọc theo đường đi, vô luận Lục Phương Trì nói cái gì, Ôn Ngôn cũng không để ý đến hắn, cậu chỉ cảm thấy bản thân mình đang rất hoảng loạn.

Tính tình của cậu rất lạnh nhạt, không có bạn bè gì, trong khoảng thời gian này tới nay, Lục Phương Trì đối với cậu rất tốt, cậu cũng thiệt tình coi Lục Phương Trì là bạn của mình, kết quả hiện thực lại cho cậu một cái tát, cậu lại bị hắn thượng.

Ôn Ngôn một đường trầm mặc cũng không có đả kích đến Lục Phương Trì, rốt cuộc ngày thường lời nói của cậu cũng không nhiều lắm, hình thức hai người ở chung nhiều là hắn nói Ôn Ngôn nghe. Hắn ôn nhu đặt Ôn Ngôn ở trên giường, vẻ mặt nhu tình mà nhìn cậu, “Ngôn Ngôn, tôi…”

“Lục Phương Trì, tôi thiệt tình coi cậu như bạn bè, kết quả cậu lại… Tôi không biết làm sao bây giờ, khả năng tính cách của tôi thật sự không thích hợp kết bạn đi!”

Ôn Ngôn tự giễu đánh gãy Lục Phương Trì nói. Hắn nghe được nội tâm có chút co rút đau đớn, Ôn Ngôn thật sự rất tốt, bảo bối của hắn thật sự rất tốt, càng cùng em ấy tiếp xúc, liền càng cảm giác em ấy rất tốt, không bao giờ có ý muốn rời xe em ấy được.

Cậu chưa bao giờ giống như bề ngoài cao lãnh của cậu, cậu rất ưu tú, có kiêu ngạo của chính mình, nội tâm rất mềm mại, có tiểu tính tình rất đáng yêu của bản thân, cậu rất độc lập, nhưng vì sự độc lập này lại làm hắn đau lòng cậu, khiến hắn nhịn không được càng ngày càng muốn đối xử tốt với cậu hơn.

Lục Phương Trì xem ra, nơi nào của Ôn Ngôn cũng rất tốt, Ôn Ngôn chính là ánh trăng của hắn. Cậu nên vĩnh viễn kiêu ngạo như vậy, thanh lãnh, thánh khiết, chờ hắn chủ động truy tìm, chỉ có thể bị hắn thao bị hắn làm dơ.

“Không phải bảo bối, em thật sự rất tốt, không cần nói chính mình như vậy, tôi nghe không được, chỉ là em thật sự quá tốt đẹp nên tôi mới nhịn không được mà thích em.” Giọng nói của hắn tuy rất mềm nhẹ nhưng lại hữu lực, trong giọng nói kia có phần trân trọng làm Ôn Ngôn run sợ.

Cậu trầm mặc trong chốc lát, dời đi đề tài, “Tôi muốn tắm rửa.”

“Tôi đi mở nước.” Nghe ra sự né tránh trong giọng nói của Ôn Ngôn làm cho nội tâm Lục Phương Trì nhịn không được chua xót, lại chỉ cảm thấy chính mình xứng đáng, dù sao cũng là chính mình cưỡng bách em ấy, Ôn Ngôn còn nguyện ý nói chuyện cùng hắn thì hắn đã cảm giác rất may mắn rồi

Nhìn Ôn Ngôn tư thế khập khiễng biệt nữu mà đi vào phòng tắm, Lục Phương Trì không cấm hỏi: “Có cần tôi giúp đỡ không?”

Thân thể Ôn Ngôn cứng đờ, tức muốn hộc máu, “Không cần.” “Bang ——” một tiếng đóng sầm cửa phòng tắm.

Lục Phương Trì đi lên trước gõ lên cửa phòng tắm, “Ngôn Ngôn, tôi đi mua thuốc cho em,” đợi một lát, không chờ đến người bên trong trả lời, “Em nhớ kĩ… rửa cho sạch sẽ, nếu không sẽ sinh bệnh.”

“Cút!” Trong giọng nói của Ôn Ngôn rõ ràng mang theo khó thở.

Lục Phương Trì biết chính mình chọc cậu tức giận, hậm hực mà sờ mũi ra cửa.

Trong phòng tắm, Ôn Ngôn ỷ vào không ai thấy chính mình, vẻ mặt sảng khoái nằm ở bồn tắm, còn trong nội tâm thì không ngừng an ủi tiểu đáng thương 001 đang chịu đả kích.

Khoảng thời gian trước Lục Duật mang binh đi làm nhiệm vụ, vẫn luôn vội. Hôm nay mới rảnh rỗi nghỉ phép mấy ngày, Lục lão gia tử liền nghĩ thật vất vả mới có thời gian rãnh rỗi nên muốn tất cả mọi người buổi tối về nhà cũ ăn một bữa cơm.

Lục đại ca bảo Lục Duật buổi tối khi trở về nhân tiện dẫn theo Lục Phương Trì trở về, nguyên bản Lục Duật muốn để phó quan đi đón hắn, lại sau khi nghe được thuộc hạ hội báo tác phong hành sự hôm nay của Lục Phương Trì thì thay đổi chủ ý, đối với bát quái của cháu trai hắn tất vui lòng tự mình đi nhìn xem, châm ngòi một ít để gia tăng thêm chút khó khăn cho cháu trai của hắn.

Lấy hắn hiểu biết về đứa cháu trai Hỗn Thế Ma Vương kia, loại chuyện này tuyệt đối không đơn giản. Nếu Lục Phương Trì có động tâm với tiểu nam sinh kia, hơn nữa hôm nay nếu không đối với người ta làm cái gì, Lục Duật hắn liền rất xin lỗi đứa cháu trai từ nhỏ đã cùng hắn đấu trí đấu dũng này rồi.

Chính là nếu như cháu trai hắn cũng thích nam, Lục gia không phải đến đoạn tử tuyệt tôn luôn a! Ngẫm lại bộ dạng binh hoang mã loạn của Lục gia sau khi biết chuyện, Lục Duật rất vui mừng, tâm tình càng tốt, đi theo phó quan đi đến chung cư của Lục Phương Trì.

Lục Duật vừa vặn gặp phải Lục Phương Trì ở dưới lầu chung cư mua thuốc vừa trở về, nhìn thấy thuốc hắn cầm trong tay, trong lòng hiểu rõ, quả nhiên, đứa cháu trai này của hắn không phải thứ tốt lành gì, trên mặt lộ ra biểu tình trêu chọc, “U, Lục thiếu, đi mua thuốc a!”

Chính như Lục Duật đối với Lục Phương Trì hiểu biết, Lục Phương Trì cũng rất hiểu biết thúc thúc nhà mình, hắn vừa thấy biểu tình của thúc thúc thì liền biết thúc của hắn đã biết việc của hắn và Ôn Ngôn, hơn nữa tới đây tuyệt đối không phải là vì làm chuyện tốt gì. Sắc mặt hắn tối sầm, “Nơi này không chào đón thúc, thúc nhanh chóng đi đi.”

Lục Duật nghe xong cũng không tức giận, lão lưu manh mà cười cười, “Thúc thúc chỉ tới nhìn xem rốt cuộc là đại mỹ nhân gì có thể làm cho Lục thiếu nhà chúng ta gấp không chờ nổi như vậy.”

Lục Phương Trì nghe vậy, càng thêm xác định thúc của hắn không có tâm ý gì tốt, trực giác của hắn nói cho hắn biết tuyệt đối không thể để thúc của hắn đi lên, nhưng cũng không giấu được đắc ý trong mắt, “Cháu dâu của thúc tự nhiên là một đại mỹ nhân rồi, một lão quang côn như thúc sao có thể cảm giác được.”

“Nga? Nói như vậy người là thúc thúc ta đây liền càng muốn nhìn thấy đứa cháu dâu này xem rốt cuộc có xinh đẹp bằng thẩm thẩm tương lai của nhóc hay không?”

Lục Phương Trì nghe được lời này của hắn cũng không coi là thật sự, chỉ tưởng Lục Duật đang nói giỡn.

Hai thúc cháu một người vẻ mặt lưu manh cười, một người đen mặt, giằng co hơn mười phút, phó quan phía sau Lục Duật cùng bọn lính đã thấy nhiều không trách.

Cuối cùng vẫn là Lục Phương Trì dẫn đầu nhượng bộ, hắn sợ Ôn Ngôn chờ sốt ruột. Hắn chỉ có thể hy vọng Lục Duật có liêm sỉ một chút, đừng khiến cho con đường theo đuổi vợ của hắn thêm ngột ngạt.

Sau khi Lục Phương Trì vào nhà cũng mặc kệ thúc của hắn, đi thẳng đến phòng ngủ, vừa vặn Ôn Ngôn từ trong phòng tắm ra tới, áo tắm dài màu trắng được bọc lại kĩ lưỡng nhưng căn bản không ngăn được dấu cắn và hôn ở trên cổ khiến nó bị loả lồ bên ngoài. Cả người cậu bị khí nóng huân đến phấn nộn, ánh mắt cũng ướt dầm dề, so ngày thường thì thiếu vài phần thanh lãnh, càng hiện ánh lượng xinh đẹp đáng yêu cực kỳ.

Vợ của hắn đúng là rất đẹp mắt a! Lục Phương Trì xem đến yết hầu có chút khô, tiếng nói mang theo chút mất tiếng, “Ngôn Ngôn, thuốc này…”

Bên ngoài, Lạc Duật đang ngồi trên sô pha thì nghe được từ trong cửa khép hờ truyền ra hai chữ “Ngôn Ngôn”, nội tâm căng thẳng.

Con mẹ nó, đừng có nói trùng hợp như vậy đi!

Hắn lại nhớ tới Ôn Ngôn và Lục Phương Trì cùng một lớp, lúc trước Lục Phương Trì ở trường học vẫn luôn không có tình huống gì. Ôn Ngôn vừa mới chuyển trường tới không lâu thì Lục Phương Trì lại có tình huống. Lại suy nghĩ đến khuôn mặt thanh lãnh xinh đẹp kia Ôn Ngôn càng cảm thấy mọi chuyện có thể xảy ra. Tâm tình càng thêm muốn hỏng mất nhưng vẫn duy trì một tia may mắn.

Hắn cũng không rảnh lo việc mở cửa phòng của cháu trai hắn và cháu dâu tương lai có hợp lý hay không, trực tiếp đứng dậy bước đến đẩy cửa mà vào. Trong phòng hai người bị đánh gãy giao lưu đều nhìn về phía hắn, Lục Duật nhìn hình bóng xinh đẹp kia, một tia may mắn cuối cùng cũng chưa.

Mẹ nó, thật đúng là Ôn Ngôn, hắn tưởng vợ hắn lại biến thành cháu dâu hắn?!

A, hắn nguyên bản nghĩ lần này trở về liền theo đuổi Ôn Ngôn, đây là người vợ mà hắn đã định, nào ngờ chưa kịp ra tay thì đã bị con chó ngốc cháu trai kia của hắn nhanh chân đến trước?

Ôn Ngôn nhìn thấy Lục Duật tiến vào, ngây ngẩn cả người, chính mình và cháu trai của người ta làʍ t̠ìиɦ xong còn bị bắt gặp trực tiếp, chuyện này khiến cho cậu không được tự nhiên mà kéo áo tắm dài lại muốn đem chính mình bọc đến càng chặt để che đậy dấu vết trên cổ lại không làm nên chuyện gì, chỉ có thể cúi đầu chào hỏi, “Lục thúc.”