Quyển 1 - Chương 1.2

Tiếng nói của cậu cùng với ngoại hình của cậu làm cho người ta cảm giác giống nhau, thanh lãnh dễ nghe, mang theo một tia ưu nhã, giống như là đám mây bị xoa nát tại chân trời.

Học sinh mới chuyển đến không chỉ đẹp trai, học giỏi, thanh âm cũng rất dễ nghe, vừa bắt đầu đã là cấp bậc nam thần khiến cho nữ sinh trong lớp cực kỳ kích động.

Lục Phương Trì nghe được âm thanh của cậu cảm giác lỗ tai hơi ngứa, xem ra giọng nói rất dễ nghe, Ôn Ngôn, tên cũng dễ nghe. Nhưng mà khi hắn quay đầu nhìn xung quanh thì nghe các nữ sinh thảo luận nhiệt liệt, còn nói cái gì mà “Học bá” “Nam thần”, cười nhạo một tiếng.

Trêu hoa ghẹo nguyệt!

Tiếng cười nhạo của hắn rất lớn khiến nhiều người đều nghe được, có chút nữ sinh bất mãn quay đầu lại, vừa thấy là Lục đại giáo bá, cúi đầu làm bộ chưa nhìn thấy gì cả yên lặng quay trở về. Các nam sinh còn lại thì thổn thức cảm thán, giáo bá mới đến nhìn không thuận mắt a.

Ôn Ngôn cũng nghe được nhưng chỉ đạm mạc mà nhìn qua, khuôn mặt của người nọ rất tuấn mỹ, còn mang theo vài phần ngây ngô, có một tia bĩ hư, tay áo của đồng phục được cuốn lên một nửa làm lộ ra cánh tay thon chắc mạch sắc, khớp xương rõ ràng, ngón tay tùy ý xoay bút, trong mắt mang theo vài ý khıêυ khí©h hài hước. Cậu đối diện với tầm mắt của đối phương nhưng mặt vẫn không có chút thay đổi nào.

Lục Phương Trì hừ lạnh một tiếng. Rất tốt, lại dám làm lơ hắn một lần nữa, hắn nhớ kỹ.

Giáo viên nữ trẻ tuổi có chút xấu hổ, “Bạn học Ôn Ngôn, ban đầu tính toán sắp xếp cho em ngồi ở bên cạnh bạn Lục Phương Trì, hiện tại…” Giáo viên có chút vô thố.

“Không có việc gì, cô giáo, em ngồi ở đây cũng được, làm phiền cô rồi.” Ôn Ngôn chủ động đề nghị, tránh khiến cho giáo viên bị khó xử.

Nội tâm của Lục Phương Trì rất khinh thường, rất có phong độ thân sĩ a! Nhưng nghĩ đến cậu chủ động ngồi ở bên cạnh hắn, về sau có rất nhiều cơ hội giáo huấn cậu cho nên cũng không thể hiện bất mãn gì cả, lúc Ôn Ngôn đi tới thì hắn chủ động đứng lên nhường vị trí cho cậu ngồi ở bên trong, lúc đứng dậy còn ngửi được mùi hương mát lạnh trên người đối phương, rất dễ ngửi.

Các học sinh trong lớp đều rất nghi hoặc, Lục Phương Trì luôn luôn không thích ngồi chung với ai khác cho nên vẫn luôn không có ai ngồi cùng bàn với hắn, hiện tại lại chủ động đứng lên nhường chỗ ngồi cho học sinh mới tới, đây có còn là Lục đại giáo bá không nói lý nữa hay không?

Các tiểu đệ của hắn cũng hai mặt nhìn nhau, đại ca rốt cuộc xem học sinh mới tới có thuận mắt hay không, nói thuận mắt đi, trong chốc lát cười nhạo, trong chốc lát hừ lạnh, nói không vừa mắt thì lại chủ động nhường vị trí cho người ta.

Lục Phương Trì mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, lười nhác mà dựa vào ghế, nghiêng mặt vẫn luôn đánh giá Ôn Ngôn đang thu thập đồ vật, người này lớn lên đúng là rất đẹp nhưng tính tình thì không tốt cho lắm.

“Hệ thống, hắn vẫn luôn nhìn tôi kìa.” Nghe vậy nội tâm kích động.

“Đừng nghĩ nhiều, cậu ta là thẳng nam.” Hệ thống lạnh nhạt.

“Này, tôi là Lục Phương Trì, là giáo bá của cái trường học này, cũng là đại ca ở đây, nếu cậu làm tiểu đệ của tôi thì tôi có thể che chở cho cậu.”

Lục Phương Trì thấy đối phương vẫn luôn không phản ứng hắn, đến liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không thèm nhìn, sắc mặt nhăn nhó ngữ khí không tốt, khi nhắc đến việc chính mình là giáo bá và cũng là đại ca ở đây thì có vài phần đắc ý, chờ đối phương sùng bái nhìn hắn, muốn làm tiểu đệ của hắn

“Nhìn hắn rất ấu trĩ a! Nhưng cũng rất đáng yêu, giống như tiểu cẩu ngốc nghếch vậy.” Hệ thống nghe được nội tâm biến ảo phong phú của Ôn Ngôn đã Phật hệ.

“Chào cậu, tôi là Ôn Ngôn, cảm ơn ý tốt của cậu nhưng mà không cần.” Ôn Ngôn thanh lãnh cự tuyệt.

Từ nhỏ đến lớn Lục Phương Trì rất ít bị ai cự tuyệt, hôm nay lại tự mình chủ động muốn giúp đỡ lại bị cự tuyệt nên cảm thấy thập phần nổi giận, chau mày trừng mắt nhìn Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn thấy đối phương tức giận, gương mặt đạm mạc mang theo vài phần khó hiểu, người này tới trước mặt cậu khoe mẽ, muốn cậu làm tiểu đệ của hắn, cậu cự tuyệt kết quả hắn còn tức giận ngược lại là sao?

Bạn học trong lớp thấy hai người nói chuyện với nhau vài câu thì giáo bá đã tức giận, không khí trong lớp không khỏi có vài phần đình trệ, cho rằng hai người sẽ lao vào đánh nhau. Ai biết giáo bá chỉ đứng dậy mang theo vài phần tức giận đi ra ngoài, học sinh trong lớp đều cứng họng.

Hạ Nghi nhìn thấy toàn quá trình hành vi của đại ca mình cảm giác có vài phần không quá chân thực, hay là đại ca bị ai chiếm thân xác rồi? Sao lại giống như cô vợ nhỏ ngượng ngùng như vậy? Nhưng vẫn giúp đại ca nhà mình nói chuyện với Ôn Ngôn.

“Ôn Ngôn, cậu đừng nhìn đại ca của chúng tôi bình thường trông hung dữ nhưng thật ra là người khá tốt, chính là có chút ấu trĩ, thật ra cậu ấy muốn kết bạn với cậu nhưng không biết cách biểu đạt lại bị cậu cự tuyệt cho nên mới hơi tức giận.”

“Thì ra là như thế này a, cảm ơn cậu.” Ôn Ngôn thầm nghĩ, xác thật rất là ấu trĩ, nhìn qua là biết thuộc loại thiếu niên trung nhị.

Tiết khoá dạy sắp kết thúc thì Lục Phương Trì mới trở về, trên người mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, trên mặt vẫn còn vài phần tức giận, thấy cậu nhìn qua còn trừng mắt nhìn vài lần.

Ôn Ngôn cũng không tức giận, lười so đo với hắn, ở trên vở viết câu: Tôi xin lỗi chuyện lúc nãy, không phải tôi cố ý chọc cậu tức giận đâu. Sau đó đưa qua, Lục Phương Trì cúi đầu vừa thấy, chữ của đối phương rất đẹp, nội dung trên giấy khiến lông mày hắn hơi nhướn lên, hoả khí trong lòng cũng vơi đi không ít.

Cốt bàn tay xinh đẹp cầm bút viết mấy chữ to rồng bay phượng múa: Vậy cậu làm bạn với tôi đi? Viết xong gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, giống như sợ đối phương không đồng ý.

Ôn Ngôn vừa thấy, đối diện với đối phương gật đầu, người bạn ngồi cùng bàn này với cậu thoạt nhìn rất lãnh khốc đẹp trai, ai ngờ đúng là rất ấu trĩ.

Phải làm bạn tốt nhất của nhau! Còn dùng dấu chấm than để tăng mạnh ngữ khí.

Ôn Ngôn giống như dỗ dành trẻ con gật đầu, trên giấy viết: Nhất định! Ôn Ngôn nhìn tờ giấy của hai người khóe miệng nhếch lên một tia cười nhạt, thật đủ ấu trĩ, sau đó ngẩng đầu chuyên chú nghe giảng bài.

Lục Phương Trì thoáng nhìn thấy cậu cười, lỗ tai đỏ lên, cười như vậy... mẹ nó thật đẹp a! Thấy cậu chuyên chú nghe giảng bài nên cũng không quấy rầy người bạn mới của mình, ghé vào trên bàn ngủ.

Cốt truyện: Quan quân thúc thúc lưu manh khen mông đĩnh kiều, nữ phụ muốn thông đồng với nam chính.

Buổi tối Ôn Ngôn cự tuyệt lời mời của Lục Phương Trì rủ cậu đi ra ngoài chơi nói với hắn muốn đi sân bay đón em gái của mình.

Hai ngày trước Mạc Thời Duy đi tỉnh khác tham gia một cuộc thi dương cầm còn đạt được giải quán quân, hôm nay mới bay trở về, Ôn Ngôn chủ động muốn đi đón cô, đây cũng là lần gặp mặt đầu tiên của cậu và nguyên nữ chính Mạc Thời Duy sau khi tới thế giới này.

Trong nguyên tác, nữ phụ Nhan Tịch cùng mẹ của cô ta biết hôm nay Mạc Thời Duy trở về, mẹ của cô ta cố ý giả bệnh quấn lấy cha Mạc nên ông không thể tự mình đi đón Mạc Thời Duy, chỉ gọi tài xế đi đón, còn cô ta thì lại gọi điện thoại châm ngòi nói trong lòng cha Mạc cô không có chút vị trí nào, cô ta và mẹ cô ta mới là người mà cha Mạc coi trọng nhất, còn nói ra việc mẹ của cô ta đúng là cố ý giả bệnh không cho cha đi đón cô, việc này khiến Mạc Thời Duy cùng cha Mạc cãi nhau một trận, sau đó nói cho cha Mạc biết mẹ Nhan cố ý giả bị bệnh nhưng lại bị ngộ nhận là cô gây rối vô cớ làm gia tăng thêm mâu thuẫn của cha Mạc và Mạc Thời Duy.

Mạc Thời Duy tức giận nên buổi tối không về nhà vậy nên cũng bỏ lỡ cơ hội gặp mặt nam chính Lục Duật, Nhan Tịch lại dựa vào sự đối lập với Mạc Thời Duy khiến bản thân trông rất hiếu thảo hiểu chuyện nên xoát được điểm hảo cảm trong lòng của Lục Duật.