Chương 2: 3 Nữ thần trường quý tộc

""...Hệ thống sẽ đánh giá chỉ số cặn bã, giá trị hảo cảm cũng như thông tin cơ bản, nó sẽ hiện lên trên đầu mục tiêu. 60-70 là thuộc tính cặn bã trung bình, những người này kí chủ có thể không công lược cũng được, 80-90 à thuộc tính cặn bã khá cao, còn lại 95-100 điểm là thuộc tính cặn bã cao nhất, trong những người cặn bã. Về phần điểm hảo cảm thì từ 10-60 là ấn tượng và có thiện cảm, 70-80 là rung động và thích, còn lại 90-100 là yêu sâu đậm và điên cuồng...."" 028 nghiêm túc phổ cập tri thức.

""Hiểu rồi."" Cố Duyệt gật đầu một cái, chậm rãi đứng dậy đi về phía cửa phòng.

028 hỏi: ""Kí chủ đi đâu vậy?""

Cố Duyệt mỉm cười nói: ""Tất nhiên là đi mua thuốc nha.""

Vẻ mặt 028 đơ ra.

Chẳng phải...lúc nãy kí chủ nói không cần tiêu trừ cơn sốt sao, bây giờ lại muốn ra ngoài mua thuốc, cần gì phiền phức như vậy a.

028 vô cùng nghi hoặc, nhưng Cố Duyệt lại không có ý định giải thích với nó.

Trên người nguyên chủ không đủ tiền đi taxi, Cố Duyệt đành vác thân thể sốt cao đi bộ.

1 tiếng sau.

Trên đường xe cộ tấp nập, người qua lại như kiến, cửa nhà hàng sang sát nhau....Cố Duyệt chậm rãi đi bên lề đường.

Hiện tại Nam Thành đã tiến vào mùa hè, thời tiết oi bức khó chịu, ánh nắng chói chang chiếu lên người Cố Duyệt, khiến cô càng không thoải mái, sắc mặt càng kém, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.

028 sốt ruột gần chết: ""Kí chủ, cô đã đi qua gần 5 tiệm thuốc rồi a, cô muốn mua thuốc đến tận đâu vậy? Hay mục đích của cô không phải là mua thuốc? Trạng thái hiện tại của cô không kéo dài được lâu đâu a, rốt cuộc cô muốn làm gì vậy?""

Suốt đường 028 cứ lải nhải không ngừng. Cố Duyệt không thèm để ý tới nó, cũng không trả lời.

Không biết qua bao lâu, Cố Duyệt rốt cuộc mở miệng: ""Thấy rồi.""

Trong lòng cô hơi thả lỏng.

028 sững sờ: ""Thấy gì cơ..."" Chưa kịp hỏi hết câu, nó theo tầm mắt của cô nhìn về phía trước thì thấy một bà lão ăn mặc sang trọng đang ngồi ghế đá, cách đó không xa.

028 vô cùng nghi hoặc: ""Kí chủ đi quảng đường dài như vậy là vì bà lão đó sao, nhưng bà lão đó thì liên quan gì tới nhiệm vụ của chúng ta a.""

Nó thật sự không hiểu nổi.

Cố Duyệt nở nụ cười đầy ẩn ý: ""Tất nhiên là có liên quan rồi, hơn nữa nhờ có bà ấy, chúng ta sẽ có thu hoạch khá bất ngờ đấy.""

028 chưa kịp hỏi, nó thấy một người đàn ông đi ngang qua, đột nhiên nhào tới giật túi xách của bà lão, bà lão gật mình cầm chặt túi xách, sắc mặt trắng bệch.

Người đàn ông thấy bà lão không chịu buông, liền lấy dao ra hâm dọa. Còn bà lão thì sắc mặt khó coi tới cực điểm, thân thể còn loạn choạng, nhưng vẫn cầm chặt túi xách, tựu hồ trong đó có vật rất quan trọng.

Cố Duyệt lập tức điều chỉnh biểu cảm, lập tức chạy về phía bà lão, hét lên.

""Này, anh kia làm gì đấy.""

Tên đàn ông bị tiếng hét làm giật mình, theo bản năng buông lỏng tay, bà lão theo quán tính ngã xuống đất.

Cố Duyệt nhân cơ hội chạy tới dơ chân đạp hắn một cước, hắn ngã lộn nhào xuống đất, cô vội vàng đỡ bà lão lên.

""Bà không sao chứ? Có chỗ nào bị thương không? Cháu đưa bà đến bệnh viện."" Giọng điệu cô gấp gáp và lo lắng.

Bà lão định lên tiếng trả lời thì thấy tên đàn ông kia lồm cồm bò dậy, cầm con dao xông về phía hai người.

""Con khốn, dám phá chuyện tốt của tao, đi chết đi.""

""Cô bé cẩn thận!!!""

Tiếng gầm giận dữ của tên đàn ông và tiếng kêu lo lắng của bà lão đồng thời vang lên.

Cố Duyệt thoáng nhếch khóe miệng, cô lập tức xoay người lại, thấy tên đàn ông cầm dao chém tới, giống như không kịp phản ứng cô giơ tay lên đỡ.

Soẹt

Tiếng xé rách của vải vang lên, cánh tay truyền tới cảm giác đau đớn, máu đỏ lập tức tràn ra, thấm ướt cả cánh tay áo.

Cố Duyệt nhanh nhẹn dơ một chân đá về phía đũng quần của tên đàn ông. Hắn chưa kịp hét lên đau đớn liền ăn chọn thêm hai cụ đấm, lập tức trợn mắt bất tỉnh.

Cố Duyệt hơi nhíu mày, sắc mặt trong suốt nhợt nhạt, môi cũng trắng bệch, không chút huyết sắc, cô không thèm xem xét vết thương một cái, sau khi xác nhận tên đàn ông kia đã bất tỉnh, cô lập tức quay lại chỗ bà lão.

""Bà ơi, bà không sao chứ?""

Bà lão cũng bị cảnh tượng đột ngột khi nãy dọa sợ, ngực truyền đến một trận quặn thắt đau đớn, hít thở không thông, sắc mặt tái mét.

""Thuốc...thuốc ở trong...trong...túi... xách."" Bà lão gian nan mở miệng.

Cố Duyệt sửng sốt, luống cuống tay chân, từ trong túi xách lấy ra một lọ thuốc màu trắng.

""Là cái này….phải không bà."" Thấy bà lão nặng nề gật đầu, Cố Duyệt lập tức đổ ra mấy viên thuốc, đưa vào miệng bà lão.

Bà lão nuốt viên thuốc vào, sắc mặt khá hơn một chút, hít thở cũng dễ dàng hơn, bà lập tức lấy di động ra, run rẩy bấm gọi.

Cố Duyệt ở một bên nhìn, không lên tiếng.

Điện thoại kết nối chưa đầy 3 giây, đã có người bắt máy.

""Alo bà nội! Bà gọi con có việc gì sao?"" Đầu giây bên kia, truyền đến giọng nói thanh lãnh của một cô gái.

""A Thanh, con mau đến đây...."" Bà lão vội vàng nói địa chỉ và kể khái quát tình hình.

""Vâng, bà đứng đó chờ con, con lập tức tới ngay."" Cô gái đầu bên kia, tựu hồ rất lo lắng, vừa dứt lời liền tắt máy.

Bà lão buông di động xuống, nhìn Cố Duyệt lo lắng nói: ""Cô bé, cháu không sao chứ? ?""Giọng điệu đầy từ ái mang theo sự quan tâm.

Cố Duyệt theo bản năng giấu cánh tay ra sau lưng, cô mỉm cười lắc đầu: ""Con không sao, chỉ là vết thương nhẹ thôi. Bà không cần lo lắng.""

Hành động rõ ràng như vậy, làm sao bà lão lại không phát hiện ra, trong lòng không khỏi tán thưởng cô gái dũng cảm lương thiện này, bà thầm nghĩ nhất định phải báo đáp cô gái này thật tốt.

Cố Duyệt sợ tên đàn ông kia sẽ tỉnh dậy, cô đành đứng chờ cùng bà lão, đợi người thân của bà tới.

10 phút sau, một chiếc Koenigsegg Jesko màu đen chạy tới, một cô gái từ trên xe đi xuống, khoảng 18 tuổi, dung mạo hơi non nớt mang nét xinh đẹp lạnh lùng, da trắng như tuyết, đôi mắt màu hổ phách như bảo thạch, mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn gàng, trên người mặc một bộ đồng phục sạch sẽ, chỉnh tề. Trên người tản ra khí chất thanh lãnh, xa cách. Có thể dùng một câu băng sơn mỹ nhân để hình dung.

Nhưng khiến Cố Duyệt chú ý không phải dung mạo của đối phương, mà là dòng chữ trên đỉnh đầu của cô gái kia kìa.

Tên: Sở Thanh

Thận phận: Nhị tiểu thư Sở gia, gia tộc theo truyền thống quân đội, cũng là một trong những gia tộc lớn ở Nam Thành.

Chỉ số cặn bã: 89%

Độ hảo cảm: 0%

Trong mắt Cố Duyệt xẹt qua một tia ý cười.

Ha, quả nhiên cô đoán không sai!

Sở Thanh vội vàng đi tới, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Cố Duyệt, nhìn bà lão bên cạnh từ trên xuống dưới, khẩn trương mở miệng.

‘’Bà nội, bà không sao chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?""

Sở lão phu nhân dịu dàng trấn an vài câu, rồi chậm rãi kể lại từ đầu đến cuối sự việc vừa xảy ra.

Nghe xong, thần sắc Sở Thanh càng thêm lạnh lùng, nhìn về phía người đàn ông bất tỉnh dưới đất, ánh mắt hiện lên tia sắc lạnh. Lập tức lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại kêu người tới xử lý.

Chưa tới vài phút, đã có mấy người đàn ông mặc đồ đen đi tới, lôi người đàn ông nằm bất tỉnh dưới đất rời đi.

‘’Nếu không phải nhờ có cô bé xinh đẹp này xuất hiện cứu ta, có lẽ ta đã gặp nguy hiểm rồi."" Sở lão phu nhân nhìn Cố Duyệt mỉm cười, ánh mắt hiện lên tia cảm kích.

Lúc này, Sở Thanh mới phát hiện bên cạnh có một cô gái, sửng sốt một chút, nhìn Cố Duyệt mở miệng nói: ""Là cô đã cứu bà nội của tôi."" Thần sắc trong mắt hơi dịu đi một chút.

Trong lòng cũng có chút kinh ngạc.

Cô gái này trông gầy yếu mảnh khảnh như vậy, không ngờ lại có thể vật ngã một người đàn trưởng thành.

Cố Duyệt định lên tiếng trả lời, lại nghe 028 thông báo.

Độ hảo cảm hiện tại của Sở Thanh: 30%

028 đã sớm bị hành động nhào tới, cứu bà lão của Cố Duyệt dọa chết khϊếp, nó vừa định răn dạy cô vài câu, không ngờ mục tiêu công lược lại xuất hiện, càng bất ngờ hơn là bà lão này, vậy mà là bà nội của mục tiêu công lược.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, khiến nó không phản ứng kịp, đến khi hảo cảm của mục tiêu tăng lên, nó mới phản ứng lại, lập tức kích động thông báo cho Cố Duyệt.

Cố Duyệt hơi nhướn mày, âm thầm cong khóe miệng.

Không uổng công....cô phải vác thân thể tàn tạ này đi một chuyến.

Cố Duyệt nhẹ gật đầu, nhìn Sở lão phu nhân nói: ""Người thân của bà đã tới, vậy cháu xin phép đi trước."" Dứt lời, nhíu mày thần sắc có chút kìm nén, xoay người định đi.

Sở Thanh ngẩn ra, không kịp phản ứng.

""Khoan đã, cô bé..."" Sở lão phu nhân vội vàng ngăn Cố Duyệt lại."" Cháu bị thương rồi, để ta và A Thanh đưa cháu tới bệnh viện.""

Sở Thanh nghe vậy, phản ứng lại, lập tức nhìn Cố Duyệt, quả nhiên sắc mặt cô vô cùng kém, trên tay áo cũng không ít vết máu đỏ tươi, vốn dĩ cô mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, dù cố ý che giấu thì vết máu vẫn vô cùng bắt mắt.

Sở Thanh thoáng nhíu mày, tiến lên một bước, định mở miệng, thì bị Cố Duyệt dành lên tiếng trước: ""Cháu không cần đi bệnh viện đâu ạ, chỉ là vết thương nhỏ thôi, cháu có thể tự mình...."" Chưa nói hết lời, đầu óc bắt đầu choáng váng, cảnh vật trước mắt dần mơ hồ, thân thể lảo đảo một cái rồi ngã xuống.

Trước khi mất ý thức, Cố Duyệt cảm nhận được, bản thân được một vòng tay đỡ lấy và tiếng thông báo của 028.

Độ hảo cảm hiện tại của Sở Thanh: 35%

Ngất đúng lúc lắm!

Đây là suy nghĩ cuối cùng của Cố Duyệt khi chìm vào hôn mê.

Lúc thấy Cố Duyệt lảo đảo, Sở Thanh phát hiện trạng thái của cô không ổn, lập tức tiến lên đỡ trước khi cô ngã xuống.

Nhưng khi chạm đến thân thể của cô gái này, trong lòng có chút giật mình, bởi vì nhiệt độ trên người cô gái này vô cùng nóng bỏng.

Nóng đến mức xuyên qua lớp áo sơ mi, Sở Thanh vẫn cảm nhận vô cùng rõ ràng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ.

Với nhiệt độ này, cô gái này sẽ không sốt đến hỏng luôn chứ!

Sở lão phu nhân đứng cạnh thấy thế, lo lắng mở miệng nói: ""Ta thấy sắc mặt con bé kém lắm, A Thanh....chúng ta phải nhanh chóng đưa con bé tới bệnh viện."" Giọng điệu có chút sốt ruột.

Không chút do dự, Sở Thanh lập tức bế ngang Cố Duyệt lên, sau đó liền nhíu chặt mày.

Cô gái này sao lại nhẹ như vậy? Rốt cuộc đã sống như thế nào, mới có thể lăn lộn bản thân ra nông nỗi này?

Nhưng không có thời gian để Sở Thanh suy nghĩ nhiều, nhanh chân bế Cố Duyệt lên xe, Sở lão phu nhân vội vàng đi theo, lập tức lái xe về phía bệnh viện.

Khi Cố Duyệt tỉnh lại, đập vào mắt cô là trần nhà trắng tinh và mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện, nhất thời có chút hoảng hốt, định cử động thân thể, bên cạnh truyền tới giọng nói thanh lãnh.

""Tỉnh rồi?!"

Cố Duyệt nghiên đầu, nhìn về phía thanh âm, thấy một cô gái xính đẹp, mặt mày lạnh lùng, đang ngồi trên ghế, tư thế nghiêm chỉnh, khoanh tay nhìn cô.

Đầu óc Cố Duyệt vẫn có chút mơ hồ, theo bản năng bật thốt lên: ""Cô là ai vậy?""

Sở Thanh: ""....""

Thần sắc Sở Thanh thoáng cứng đờ.

Sở Thanh lạnh lùng lên tiếng: ""Sốt đến hỏng não luôn rồi à?""

Hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra, Cố Duyệt mới phản ứng lại, xấu hổ cười một tiếng: ""Cô là cháu gái của bà lão kia...a đúng rồi, bà ấy vẫn ổn chứ.""

Sở Thanh có chút kinh ngạc.

Tỉnh lại, câu đầu tiên không phải là hỏi tình trạng của bản thân, mà lại hỏi tình hình của người khác.

Chẳng lẽ...cô gái này biết thân phận của bà nội, cô ta có mục đích gì?

Sở Thanh âm thầm cảnh giác, ngoài mặt giữ thái độ lạnh lùng.

""Bà nội tôi không sao, tôi đã cho người đưa bà về rồi, không cần cô quan tâm.""

Nếu không phải bà nội nói Cố Duyệt là ân nhân, nhất định phải báo đáp, cô ta đã không ở lại đây rồi.

Đồng thời Cố Duyệt cũng nghe được tiếng thông báo.

Độ hảo cảm: -3

Độ hảo cảm hiện tại của Sở Thanh: 32

Cố Duyệt nhướn mày, trong lòng có chút buồn cười.

Dùng ngón chân cô cũng biết, cô nhóc này chắc là nghĩ cô có một đích không đơn thuần, muốn tiếp cận bà lão kia đi.

Đúng là bụng dạ xấu xa, cũng nghĩ người khác xấu như mình.

Có điều quả thật, cô có mục đích riêng, chỉ là người cô nhắm tới không phải bà lão kia, mà là cô ta.

Cố Duyệt bày ra vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm: ""Vậy là tốt rồi."" Dứt lời, cũng không nói gì thêm.

Sở Thanh thấy Cố Duyệt không có ý định hỏi tình trạng sức khỏe của mình, cô ta hơi nheo mắt, cười như không cười nhìn cô.

""Ngược lại là cô... thân thể có chút bất ổn.""

Nào chỉ có bất ổn, lúc cô ta nghe bác sĩ nói tình trạng của Cố Duyệt, cũng có chút không thể tin được.

Lúc ấy, bác sĩ đã nói: ""Thân thể cô gái này suy nhược nghiêm trọng, dinh dưỡng không đầy đủ, cộng thêm lần này sốt cao quá mức lại không uống thuốc đúng lúc, dẫn đến tình trạng càng thêm suy yếu, nếu không điều dưỡng cẩn thận e rằng thân thể sẽ không chịu được bao lâu, còn về vết thương thì cũng khá sâu, nhưng cũng may không trúng kinh mạch, cần ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng vài ngày.""

Cố Duyệt nghe Sở Thanh nói vậy, cũng không chút ngoài ý muốn.

Nguyên chủ vốn dĩ là một côi nhi, từ nhỏ đến lớn luôn tự lực cánh sinh, hoàn cảnh vô cùng gian nan, chỉ có làm những công việc lặt vặt để mưu sinh, mỗi ngày đều ăn mì gói và cơm hộp rẻ tiền, có lúc còn nhịn đói đến ngất xỉu.

Thân thể tốt mới lạ đó, dù có là mình đồng da sắt cũng không chịu nổi, huống chi là người bằng xương bằng thịt.