Chương 1: 3 Nữ thần trường quý tộc

Cố Duyệt bị cơn gió lạnh ập vào người đánh thức, chậm rãi nhấc mí mắt nặng trịt ra, cô chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, toàn thân như bị rót chì, không chút sức lực, nặng nề như thứ gì đè lên, hít thở không thông.

Cô đây là chưa chết sao?

Không đúng!!

Cô rất rõ ràng mình bị chiếc xe tải lớn tông vào người, cả người tung bay lên trời rồi rơi xuống, với sức mạnh và độ cao đó, cô còn nhớ như in cái cảm giác xương đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng đều nát kia, chắc chắn chết không thể nghi ngờ.

Nhưng hiện tại...

Ngoại trừ đau đầu và trong người không khỏe, cô không cảm thấy chút đau đớn nào.

Nhớ lại giọng nói vang lên trong đầu cô trước khi mất ý thức, Cố Duyệt mở miệng thăm dò gọi một tiếng.""Hệ thống?""

Vừa dứt lời, trong đầu truyền tới âm thanh soẹt soẹt của luồng điện, ngay sau đó, một giọng nói máy móc, không phân biệt nam nữ vang lên.

""Xin chào kí chủ, Hệ thống công lược cặn bã 028 hân hạnh phục vụ kí chủ.""

Cố Duyệt hơi nâng mi, cố gắng ngồi dậy, cô nhìn về phía thanh âm thì thấy một vật hình tròn màu trắng lông xù, có mắt mũi miệng, bay trên không trung.

Cố Duyệt hơi kinh ngạc nhìn nó, mở miệng hỏi: ""Tại sao tôi chết rồi mà có thể sống lại? Là mi đưa tôi tới đây à? Mi cần tôi giúp gì sao?""

Thanh âm nhẹ nhàng trong trẻo như dòng suối mát lạnh xoa dịu lòng người.

Không cần nói cũng biết, bây giờ trông cô vô cùng đơn thuần vô hại, đầy tính lừa gạt thế nào, đây là bản năng của cô, chỉ cần đối với sự vật hoặc người cô không hiểu rõ, cô sẽ theo bản năng mà bày ra bộ dáng đơn thuần vô hại, thậm chí sẽ nở nụ cười thiện ý nhàn nhạt.

Mà cơ hồ chiêu này của cô, điều có hiệu quả, không thấy vật tròn màu trắng kia đã biến thành màu đỏ rồi à, còn bốc khói trắng nữa kia kìa.

Không nhìn ra vật nhỏ này, cũng biết thẹn thùng nha.

Ý cười bên khóe miệng Cố Duyệt càng sâu thêm vài phần.

Và ngay sau đó, cô thành công nhận được thông tin từ vật hình tròn màu trắng đáng yêu này.

Nó là hệ thống công lược cặn bã, ý nghĩa như tên, hệ thống sẽ đưa kí chủ xuyên qua các thế giới, công lược những loại người cặn bã, tấn công triệt để đối tượng, khiến độ hảo cảm của họ đạt ở mức cao nhất, thì có thể kiếm đủ điểm, để đổi các vật phẩm có giá trị tương ứng cho các hoạt động công lược ở thế giới tiếp theo. Nhưng bây giờ mới ở thế giới đầu tiên, cửa hàng hệ thống tạm thời chưa kích hoạt được.

Cố Duyệt lập tức nói vào trọng điểm: ""Tóm lại, nhiệm vụ của tôi là công lược những kẻ cặn bã, rồi sau đó đá bọn họ.""

Vật nhỏ phấn khích gật gật đầu: ""Đúng vậy."" Nó lại bổ sung thêm: ""…Điều quan trọng nhất là nếu kí chủ có thể tích lũy đủ điểm, cô có thể đổi lại một cơ hội tái sinh và đem những vật phẩm mà cô đã đổi được quay về thế giới ban đầu của cô, bắt đầu cuộc sống mới.""

Nghe vậy, Cố Duyệt cũng không có phản ứng gì, trong mắt thậm chí không nổi chút gợn sóng nào.

""Tại sao lại là tôi?"" Cô tò mò hỏi.

Trên đời này có người chết nhiều như vậy, cô không cho rằng hệ thống này chọn người một cách ngẫu nhiên, nhưng cô cũng không nghĩ ra, mình có chỗ nào đặc biệt để nó chọn trúng.

Vật nhỏ lập tức trả lời cô, bằng ngữ khí kích động: ""Thật ra tôi đã quan sát cô rất lâu, với tính cách, kinh nghiệm, mưu kế và định lực của cô mới có thể không bị hạ gục, bởi những viên kẹo bọc đường của bọn cặn bã đó thôi.""

""Trước đây, tôi đã từng tìm 9 kí chủ rồi, lúc đầu ai cũng hừng hực khí thế, nói bản thân nhất định sẽ cố gắng công lược cho tốt. Đáng tiếc, trong số bọn họ có người thì lựa chọn ở lại cả đời với tên cặn bã đã hối cải, không thì cũng bị những cặn bã có IQ cao phát hiện, công lược ngược lại mình, hoàn toàn đánh mất bản thân, hoặc là từ bỏ công lược giữa chừng...Đến giờ, kết quả thành tích của tôi vẫn là con số 0, đây là cơ hội cuối cùng, nếu không thành công tôi sẽ bị chuyển sang bộ phận khác, nên tôi lựa chọn rất nghiêm túc, quan sát và phân tích hơn chục năm, cô là người tôi thấy thích hợp nhất.""

Khóe miệng Cố Duyệt co giật một cái.

Cô cũng không ngờ vì nguyên nhân này, mà bản thân trở thành người đặc biệt được lựa chọn.

Cảm giác này nói sao nhỉ?

Con moẹ nó không còn gì để nói!!!

Cố Duyệt chửi thầm một tiếng, lại nghe hệ thống nói tiếp.

""Ban đầu tôi còn nghĩ phải đợi vài chục năm nữa, tới khi tuổi thọ cô hết rồi sẽ cùng cô trói buộc, nhưng không ngờ... quái lạ thật nha, theo căn cứ vào dữ liệu phân tích của tôi thì cô sẽ không lao ra cứu cô bé kia."" Vật nhỏ nhìn Cố Duyệt, với vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh.

Đừng nói là nó, ngay cả bản thân cô cũng không tin nổi.

Cô luôn biết bản thân là một người ít kỷ và lạnh lùng, luôn thờ ơ với tất cả mọi thứ, dù là ai cũng không thể khiến trong lòng cô nhấc lên một tí gợn sóng nào. Cô tuyệt đối sẽ không tự tiện quan tâm hay chú ý tới thứ gì hoặc bất kỳ ai, nếu nó không mang cho cô một chút lợi ích nào.

Ví dụ như gặp một đối tượng nào đó, nếu người này khiến cô thấy hứng thú thì cô sẽ không ngại mà bỏ ra ít thời gian và kiên nhẫn của mình, cùng người đó qua lại một thời gian.

Nhưng khi hứng thú của cô biến mất, cô sẽ chấm dứt quan hệ ngay lập tức, dù người đó có yêu cô chết đi sống lại, cầu xin uy hϊếp cô thế nào, cô cũng không thèm liếc mắt một cái, nên những đối tượng từng quen cô đều khắc sâu một nhận thức.

Cô là người tàn nhẫn, không có trái tim.

Nhưng người vô tình tàn nhẫn như cô, lại vì cứu một cô bé mà mất mạng. Nếu để bọn họ biết được tin này, không biết sẽ có biểu cảm gì.

Nghĩ tới đây, Cố Duyệt nhịn không được cười ra tiếng.

Còn về phần ở trong thế giới đó, có người nào khiến cô lưu luyến, không nỡ rời xa hay không thì không có!

Trên đời này làm gì có người nào đủ thể diện, khiến cô tới lúc chết rồi vẫn luyến tiếc chứ?

Chẳng lẽ là ba cô?

Người đàn ông vì làm ăn thua lỗ mà nợ nần chồng chất, hai bàn tay trắng bị mẹ cô bỏ rơi, ngày ngày chỉ biết rượu chè cờ bạc, lấy cô ra để trút giận, mỗi lần đánh đều khiến cô mất nửa cái mạng, 6 tuổi cô đã phải từ mình chăm sóc bản thân, làm việc nhà còn phải chịu cảnh bị đánh đập, ông ta nhiều lần uống say suýt thì cưỡng bức cô, cuộc sống chẳng khác gì địa ngục kia kéo dài đến 12 năm.

Xin lỗi, cô luyến tiếc ông ta không nổi!

Hay là người mẹ ham vinh hoa phú quý kia của cô?

Người mẹ nhẫn tâm vứt bỏ con gái, theo đuổi cuộc sống vinh hoa phú quý, mà không ngại làm vợ bé cho một tổng tài gia tộc lớn.

Phải khó khăn lắm mới thoát khỏi người đàn ông kia, cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, thi đại học, đậu vào chuyên ngành mà mình mơ ước.

Đáng tiếc, tất cả điều tan thành mây khói khi gặp lại bà ta, lúc đó bà ta khóc lóc thảm thiết, nói mình có nỗi khổ, xin cô tha thứ rồi kể lễ cuộc sống của mình có bao nhiêu bi thảm và khổ sở, khi bị vợ chính thức bắt nạt, hành hạ thế nào, cầu xin cô về cùng bà ta, bà ta hứa sẽ chăm sóc bù đắp cho cô thật tốt.

Khi đó cô lại ngu ngốc cho là thật, mềm lòng chấp nhận tha thứ cho bà ta, cùng bà ta bước vào cửa nhà hào môn đó, mà cô lại không biết bản thân bị bà ta đưa vào cánh cửa địa ngục khác.

Cô bị hai mẹ con "bạch liên hoa" kia hãm hại nhục nhã vô cùng thảm, đủ loại thủ đoạn điều dùng trên người cô, bị đẩy xuống hồ bơi suýt chết đuối, bị ngáng chân lăn từ trên lầu xuống, bát canh nóng hổi đổ vào người, quỳ ngoài mưa suốt ba ngày.... Mỗi một lần là tử cửu nhất sinh, nhưng dù cô có nói thế nào cũng không ai tin, hai mẹ con bạch liên hoa kia chỉ nói vài câu, rơi vài giọt nước mắt bọn họ liền trở thành người vô tội, còn cô thì trở thành người lòng dạ hiểm độc, chỉ biết vu oan giá họa.

Về phần người mẹ nói sẽ chăm sóc bù đắp cho cô, từ đầu đến cuối điều nhìn thấy tất cả nhưng một câu cũng không nói giúp cô.

Lúc đó cô mới hiểu ra, bà ta đem cô về, cũng chỉ là muốn làm lá chắn cho bà ta mà thôi.

Người mẹ này, cô cũng không có vinh hạnh luyến tiếc a!

Hoặc là mối tình đầu khắc cốt ghi tâm kia?

Khi mới gặp nhau, người kia lập tức nhiệt tình theo đuổi, ngày ngày luôn bám theo tán tỉnh cô, luôn dịu dàng an ủi, chăm sóc chu đáo và quan tâm che chở cô, trong những lúc cô khổ sở tuyệt vọng nhất, khiến cô rất cảm động, dù không đến nỗi là yêu sâu đậm. Nhưng cô cũng cho cả hai một cơ hội, vậy mà sau khi hai người trở thành người yêu, người kia không chút do dự vứt bỏ cô, còn nói theo đuổi cô, chỉ vì thua một vụ cá cược với bạn bè mà thôi, những lời nói tuyệt tình, cay nghiệt….với cả biểu cảm chán ghét và ghê tởm khi đó, suýt bức cô vào bờ vực sụp đổ. Những ngày tháng đó, cũng lưu lại kí ức sâu đậm không thể xóa nhòa, đến khi cô trưởng thành.

Ha, mối tình đầu này cũng không có tư cách để cô luyến tiếc a!

Mỗi một lần nhớ lại, cô mới biết bản thân có bao nhiêu ngu xuẩn, mới có thể hy vọng những thứ xa vời như tình thân, tình yêu và tình bạn gì đó. Cô biết, trên đời này, thứ có thể tin tưởng và dựa vào chỉ có bản thân.

Có thể nói tất cả kinh nghiệm sương máu của cô, điều học được từ bọn họ.

Nên trước khi rời khỏi nơi đó, cô cũng tặng mỗi người bọn họ một phần quà vô cùng ’hậu hĩnh", để cảm ơn những gì họ ban tặng cho cô.

Ba mẹ kia của cô cũng không ngoại lệ, dù họ đối xử với cô không tốt lắm. Nhưng cô là đứa con "hiếu thảo" tất nhiên cũng tặng hai người một phần quà ‘nhỏ’.

Trong mắt Cố Duyệt nồng đậm lạnh lẽo, giễu cợt và trào phúng.

Còn tại sao cô cứu cô bé kia?

Cố Duyệt hơi nhướn mày.

Trong đầu cô không khỏi hiện lại cảnh tượng khi đó, cô bé mặc chiếc váy màu hồng trông vô cùng đáng yêu, được ba mẹ nắm tay đi, trên môi luôn treo nụ cười ngọt ngào, cảnh tượng một gia đình vô cùng hạnh phúc.

Cô vô thức nhìn theo họ, rồi bất ngờ thấy cô bé đột nhiên thoát khỏi bàn tay của ba mẹ, xuất hiện ở giữa đường để nhặt quả bóng nhỏ bị lăn, Khi xe tải lao tới, cô bé bị doạ sợ ngây người đứng yên tại chỗ, còn ba mẹ bé thì thê lương tuyệt vọng kêu gào.... không hiểu sao lúc đó, cô lại không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nên đã không chút do dự chạy tới đẩy cô bé sang một bên.

Cố Duyệt nhìn vẻ mặt của vật nhỏ, không thèm để ý nói: ""Muốn cứu thì cứu thôi, cần gì lắm lí do như vậy."" Dứt lời, cô không thèm để ý đến nó, mà quan sát xung quanh.

Đây là một căn phòng cho thuê, có diện tích khá trật trội, đồ đạc cũng không nhiều, ngoài một chiếc giường đủ cho một người nằm và một cái bàn học, chỉ còn mấy đồ vật linh tinh như cặp sách, bình nước, vài cái tô, với mấy gói mì trên bàn....thì không còn gì khác.

Có thể nói từ khi sinh ra tới nay, Cố Duyệt chưa từng bước chân vào căn phòng chỉ lớn chừng này, dù trước kia sống cùng người ba hai bàn tay trắng kia, căn nhà ít ra cũng to rộng hơn nơi này rất nhiều, còn có hai phòng riêng.

Cố Duyệt thu hồi ánh mắt, cảm nhận được áo trên người đều thấm ướt mồ hôi, vô cùng không thoải mái, cô hít sâu một hơi, gượng thân thể nặng nề bước xuống giường, đi về phía phòng vệ sinh ở trong góc.

""028, thân thể này sao lại mệt mỏi dữ vậy, một chút sức lực cũng không có?""

""Thân thể nguyên chủ dầm mưa nguyên một ngày nên bị cảm lạnh cũng bình thường." 028 đáp.

Cố Duyệt kinh ngạc: ""Dầm mưa?""

Có người ngốc tới mức đấy luôn à? Không biết mang theo dù hoặc tìm nơi tránh mưa sao?

028 giống như đọc được suy nghĩ của cô, lập tức nói: ""Kí chủ tiếp thu cốt truyện rồi sẽ biết.""

Cố Duyệt gật gật đầu.

Sau một trận giày vò, rốt cuộc cô mặc vào được chiếc áo sơ mi trắng, bước ra khỏi phòng vệ sinh, vác thân thể nặng nề ngồi xuống giường.

Nhìn lại tình hình hiện giờ, cô cũng đoán được đại khái, nguyên chủ thân thể này, có cuộc sống không dễ dàng.

Vừa rồi cô đã nhìn thấy dung mạo của thân thể mới này, không nhìn thì thôi, nhìn rồi khiến cô kinh ngạc đến trợn tròn mắt, dung mạo của thân thể này không khác gì cô, lúc 18 tuổi.

Gương mặt xinh đẹp hoàn hảo, mỗi một nét trên mặt đều tinh tế, tỉ mỉ như được thượng đế ban tặng, đôi mắt đen láy trong suốt, lấp lánh như chứa đựng cả một bầu trời đầy sao, phía dưới mí mắt trái có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, có lẽ là do bệnh nên làn da trắng suốt như thủy tinh, giống như chỉ chạm nhẹ một cái là có thể vỡ ra, làm người ta sinh ra ảo giác cô vừa yếu ớt vừa đơn thuần, dù cô có làm gì quá đáng, cũng khiến người ta không nỡ nặng lời với cô.

""Kí chủ sẵn sàng chưa? Tôi sẽ truyền cốt truyện cho cô.""

Cố Duyệt gật đầu đồng ý: ""Được!""

Vừa dứt lời, một luồng kí ức khổng lồ truyền vào đầu, cô không kịp phản ứng, đầu óc choáng váng, sắc mặt vốn đã trắng càng thêm tái nhợt, nếu không phải cô có sức chịu đựng cao, đã sớm trợn mắt bất tỉnh rồi.

028 thấy vậy, lo lắng nói: ""Kí chủ không sao chứ? Hay là nghỉ ngơi trước đi, cô có thể tiếp thu cốt truyện sau.""

""Không sao!"" Cố Duyệt xoa xoa ấn đường, đợi cơn choáng váng qua đi, cô lập tức xem xét cốt truyện trong đầu.

Không ngờ nguyên chủ cũng tên là Cố Duyệt, nguyên chủ là trẻ mồ côi, hiện tại vẫn còn đi học, cô ấy rất hiếu học và chăm chỉ nên thành tích rất tốt, vì hoàn cảnh của cô ấy, nhà trường đồng ý miễn học phí, nếu cô ấy vẫn luôn giữ vững thành tích như vậy, cô ấy càng thêm cố gắng học hành nhưng vì để trang trải qua ngày, cô ấy vẫn tìm việc làm bán thời gian, mặc dù cuộc sống vô cùng khó khăn nhưng cũng coi như trôi qua yên bình.

Vì thành tích cao nguyên chủ nhận được phiếu khảo hạch miễn học phí của trường đại học lớn nhất Nam Thành, cô ấy rất vui vẻ, không chút do dự vào trường này học, từ đây cuộc sống của cô ấy hoàn toàn bị đảo lộn.

Ngôi trường này vốn là dành cho quý tộc, con cháu nhà giàu, rất ít người đậu vào bằng năng lực của bản thân, cơ hồ điều đi cửa sau, đám học sinh cực kỳ kiêu ngạo, dựa vào gia thế của mình không xem ai ra gì, nên một người như nguyên chủ, không có gia thế chống lưng lại có thành tích cao, lập tức trở thành mục tiêu công kích của tất cả bọn họ. Nhưng cũng chỉ là mấy lời sỉ nhục, cô ấy điều im lặng chịu đựng.

Sau đó, sự xuất hiện của một cô gái tên -- Trịnh Nhã, đã hoàn toàn phá hủy cuộc đời nguyên chủ.

Khác với nguyên chủ, Trình Nhã là một thiên kim tiểu thư thực thụ, dù gia thế không quá lớn, do dung mạo xinh xắn thanh thuần giống như em gái nhà bên, lại có tài năng piano, cô ta đã lấy được thiện cảm của tất cả mọi người trong lần gặp mặt đầu tiên, luôn thể hiện mình là người đơn thuần đáng yêu nên càng thêm được yêu thích.

Trong một lần tình cờ gặp nhau, Trình Nhã đã khiến 3 nữ thần trong trường chú ý, ba người này có giá trị nhan sắc cao, gia thế hiển hách, thành tích học tập lại xuất sắc, khiến các nam sinh và nữ sinh ngưỡng mộ, si mê….3 người lại luôn đi cùng nhau nên được các học sinh đặt biệt danh là bộ 3 nữ thần.

Nhiều lần tiếp xúc và cùng trùng hợp gặp mặt, giúp đỡ….3 người càng thêm hứng thú với cô ta, họ cảm thấy cô ta rất đặc biệt, không giống những người khác, một thời gian sau 3 người điều thích cô ta, vì cô ta mà đối đầu với nhau, nơi nơi lại quan tâm che chở cho cô ta.

Trình Nhã chẳng khác gì nữ chính Mary sue, nhận được ưu ái của tất cả mọi người, lại được 3 nữ thần yêu say đắm, cuộc đời mỹ mãn.

Vốn dĩ nguyên chủ và Trình Nhã chẳng dính líu gì với nhau cả, thậm chí cũng chưa từng gặp mặt.

Chỉ vì có người ghen tị với cô ta nên đã tìm cách nhốt cô ta trong nhà kho suốt một đêm, xui xẻo thay người đó còn lấy chiếc dù của nguyên chủ để chặn cửa, sau khi được cứu ra Trình Nhã lập tức phát sốt, mê mang một ngày một đêm, khiến 3 người vô cùng lo lắng phẫn nộ, lập tức điều tra, sau đó phát hiện chiếc dù là của nguyên chủ, 3 người lười đi tìm cô ấy đối chứng, đã khẳng định cô ấy là thủ phạm.

Nhưng 3 người lại không có ý định đuổi học nguyên chủ, bọn họ nghĩ nếu đuổi học thì quá hời cho cô ấy, 1 người trong số họ đã nảy ra ý định vô cùng xấu xa. 1 trong 3 người bọn họ sẽ đi theo đuổi cô ấy, khiến cô ấy yêu say đắm mình, sau đó thì vứt bỏ sỉ nhục cô ấy coi như trả thù.

3 người lên kế hoạch vô cùng hoàn hảo, cũng quyết định giấu Trình Nhã vì cho rằng cô ta thuần khiết thiện lương, không nên biết chuyện này, 3 người một bên chỉ huy tất cả học sinh cô lập, bắt nạt nguyên chủ. Một bên thì cho người đã được chọn, luôn xuất hiện cứu giúp cô ấy, chu đáo chăm sóc, dịu dàng an ủi....trong những hoàn cảnh cô ấy khó khăn nhất.

Dần dần nguyên chủ cũng không kiềm lòng được mà yêu đối phương, như kế hoạch người kia lập tức vứt bỏ và nói những lời cay nghiệt với cô ấy, khiến cô ấy vô cùng đau khổ và bi thương, đã vậy đám học sinh cũng không tha cho cô ấy, luôn tìm cách hành hạ cô ấy, chịu đủ loại đã kích, giày vò….khiến cô ấy gần như hỏng mất.

Một khoảng thời gian sau, cô ấy mới biết, tất cả những gì mình phải chịu, liên quan đến cô gái tên Trình Nhã, bọn họ đối xử với cô ấy như vậy là muốn trả thù giúp cô ta.

Nguyên chủ rất khó hiểu và không cam lòng, rõ ràng cô ấy còn chưa gặp cô gái tên Trình Nhã đó, sao có thể hãm hại đối phương, dù có gặp cô ấy cũng sẽ không làm loại chuyện đó. Thế là cô ấy hẹn gặp Trình Nhã ở sân thượng, cô ấy chất vấn cô ta, tại sao lại vu oan mình hãm hại cô ta.

Trình Nhã bày ra vẻ mặt nghi hoặc vô tội, không hiểu chuyện gì xảy ra, hai người nói chuyện một lúc thì bắt đầu lôi lôi kéo kéo, đến lúc 3 người kia lên sân thượng thấy nguyên chủ và cô ta đang lôi kéo qua lại sát lan can.

3 người tưởng rằng nguyên chủ muốn làm hại Trình Nhã, lập tức chạy tới đẩy cô ấy ra, nhưng lực tay quá mạnh nên đã khiến cô ấy trực tiếp rơi từ trên sân thượng xuống, chết không nhắm mắt.

Nguyên chủ cứ vậy mà chết đi, chết một cách oan uổng, mới 18 tuổi ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, chưa nở rộ đã chấm dứt sinh mạng.

Cái chết của nguyên chủ, chẳng ảnh hưởng gì đến 4 người kia, vì bọn họ cho rằng đó chỉ là ngoài ý muốn, dù cảnh sát thấy kì lạ muốn điều tra, nhưng lại kiêng kỵ gia thế phía sau 3 người, không dám tiếp tục điều tra.

Bọn họ kêu người tổ chức đám tang cho nguyên chủ như một loại bố thí, Trình Nhã thì đứng ở đám tang cô ấy khóc lóc tự trách, nhận được cái danh lương thiện.

Sau đó, 4 người tiếp tục thanh xuân học đường vui vẻ, tiếp tục cuộc tình tay 4 của họ, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cố Duyệt xem xong cốt truyện, thái dương không khống chế được nhảy một cái.

Đúng là đủ cặn bã!!!

Ngay cả một tra nữ như cô, còn có chút nhìn không nổi.

‘’Nếu tôi đoán không sai, 3 cô gái kia là đối tượng mà tôi phải công lược?!"" Cố Duyệt xoa xoa cằm.

‘’Đúng vậy, chẳng lẽ kí chủ cho rằng sẽ công lược đàn ông à, cặn bã không phân biệt giới tính nha. Huống hồ…."" 028 không nói hết, chỉ nhìn cô đầy ẩn ý.

Cố Duyệt hiểu rõ gật đầu.

Thật ra cô chỉ hơi kinh ngạc chút thôi, thân là tra nữ chính hiệu, tất nhiên nam hay nữ đối với cô, đều không thành vấn đề.

Nghĩ tới cái gì, Cố Duyệt lập tức hỏi: ""Tại sao dung mạo và tên của nguyên chủ lại giống tôi như vậy?"

Cô không cho rằng đây chỉ là trùng hợp, trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.

Quả nhiên, 028 lập tức giải thích: ""Vốn dĩ là lấy dữ liệu từ kí chủ nha, cô thấy giống cũng là bình thường, tổng bộ cho rằng các kí chủ xuyên vào thân thể mới sẽ không quen, cũng không thể chuyên tâm công lược, nên đã trực tiếp lấy dữ liệu tên và dung mạo của kí chủ để thay thế. Thế nào kí chủ cảm thấy chúng tôi rất chu đáo phải không."" Ngữ khí nó vừa kiêu ngạo, vừa tự hào.

Cố Duyệt nhếch khóe miệng: ‘’Vậy ý mi là…nguyên chủ thật ra cũng là chính tôi ở thế giới song song à. Hửm?"" Giọng điệu cô trở nên nguy hiểm.

028 cũng phát giác ra điểm bất thường, lắp bắp trả lời: ""Đúng….đúng vậy, có…có vấn đề gì sao?"

Cố Duyệt cười càng thêm sáng lạn: ""Tất nhiên là có vấn đề rồi! Tôi có thể gặp tổng bộ gì đó mà mi nói không? Tôi có chút chuyện muốn "thương lượng" với nó."" Vẻ mặt cô đầy thiện ý, giống như thật sự chỉ muốn thương lượng mà thôi.

Nhưng 028 đã sớm quan sát và phân tích tính cách của cô hơn 10 năm, tất nhiên sẽ không cho rằng cô đang muốn thương lượng, nhìn vẻ mặt cô, nó lại cảm thấy cô đang muốn xé xác tổng bộ nhà nó hơn.

028 thẳng thừng từ chối: ‘’Kí chủ không thể gặp được, cô muốn nói gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời.""

‘’Chậc, thật đáng tiếc."" Ngữ khí Cố Duyệt mang theo tiếc nuối và nghiến răng nghiến lợi.

028 vô thức run lên.

Nó biết ngay mà.

Cố Duyệt híp híp mắt.

Cô không thích chịu thiệt thòi cũng thù rất dai, nếu bản thân cô tự nguyện, dù là tính mạng cô cũng không tiếc, nhưng nếu không phải….dù chỉ là một sợi tóc, cô cũng đòi lại gấp trăm lần.

Vậy mà cô ở thế giới song song lại thảm như vậy, vốn dĩ muốn tìm thứ tổng bộ chó chết gì đó để tính sổ, nhưng lại không thể gặp…có điều cũng không sao, cô có thể đòi lại trên người 4 người kia.

Sẽ thú vị lắm đây, không biết 4 người kia có sẵn sàng để tiếp nhận không.

Cố Duyệt nở nụ cười, mang theo ác ý nồng đậm.

028 lạnh sống lưng.

Kí chủ như vậy thật đáng sợ a.

‘’Kí…kí chủ muốn mở tư liệu của cô xem thử không?"" 028 cố gắng dời sự chú ý cô.

Cố Duyệt nhìn về phía 028, nhướn mày.

Vật nhỏ này thật là….đáng yêu.

Cô cười một tiếng, trở lại dáng vẻ đơn thuần vô hại: ""Được.""

Lập tức trước mặt Cố Duyệt xuất hiện một bảng dữ liệu màu xanh.

Họ tên: Cố Duyệt

Tuổi: 28

Điểm: 0

Vật phẩm: chưa có.

Cố Duyệt chỉ liếc nhìn một cái, rồi lâm vào trầm tư.

Theo như cốt truyện, hiện tại là giai đoạn, sau một ngày Trình Nhã bị nhốt trong phòng kho, cũng là thời điểm có người ác ý lấy mất dù của nguyên chủ, vì muốn cô ấy phải đội mưa trở về, thật sự giống bọn họ mong muốn, cô ấy thật sự dầm mưa trở về, không những thế còn sốt cao, cô ấy đã xin nghỉ một ngày, vì thế mà 3 người kia càng khẳng định là cô ấy làm, họ cho rằng cô ấy chột dạ mới xin nghỉ.

Cố Duyệt dơ tay lên trán thử nhiệt độ.

Thật nóng a! Ít nhất cũng 40° đi.

028 thấy hành động của cô, vội vàng nói: ""Kí chủ có cần tôi tiêu trừ cơn sốt giúp cô không.""

Như nhớ tới cái gì, ánh mắt Cố Duyệt hơi lóe lên một cái liền biến mất, mở miệng từ chối: ""Không cần, mi chỉ cần giúp tôi hạ nhiệt độ xuống một chút là được, tình trạng này ít nhiều hơi ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi.""

Mặc dù rất khó hiểu, 028 vẫn đáp ứng: ‘’Được.""

Nó vừa dứt lời, Cố Duyệt thật sự cảm nhận được nhiệt độ hơi hạ xuống, khiến cô thoải mái hơn không ít.

028 nói: ""Tôi sẽ nói cho kí chủ biết, những thứ cần chú ý khi công lược đối tượng.""

Cố Duyệt gật đầu.