Dung Âm hiện tại khá sợ vị đại tiểu thư nhà họ Trần này. Nghĩ đến quả bóng kia bay trúng mặt mình cô đã muốn khóc thét.
Vừa nãy thật đáng sợ mà. Cứ như diêm la mang theo sát khí đến đòi mạng vậy.
Cô vừa suy nghĩ vừa đi theo phía sau không ngờ người ở phía trước lại dừng lại làm cô cũng không kịp thắng mà tông thẳng vô lưng người đó.
Thẩm Miên quay người lại vẻ mặt vô cùng khó chịu: "Mắt cô để sau lưng à."
Dung Âm tay nắm chặt vạt áo cúi thấp đầu miệng khẽ nói: "Không có. Xin lỗi tiểu thư."
"Cô đi theo tôi làm gì?" Thẩm Miên nhìn thấy bản thân cô đã đến trước cửa lớp mà cái đuôi nữ chính vẫn ở phía sau liền hỏi.
"Không phải tiểu thư kêu tôi đi theo chị sao." Cái này không trách cô được nha. Cô chỉ làm theo lệnh thôi mà đừng nhìn cô với ánh mắt đầy sát khí như vậy. Cô sợ lắm đó.
"Thế cô biến được rồi." Thẩm Miên để lại một câu rồi trực tiếp phất tay áo đi vào trong lớp.
Dung Âm nhìn theo bóng lưng của Thẩm Miên rồi mím môi quay người đi. Cô vẫn không bên trêu phải vị đại tiểu thư này thì hơn.
__________
Trong toilet nữ của ngôi trường quý tộc bậc nhất nước lại vang lên những lời lẽ trói tai đến cùng cực.
"Liếʍ đi...liếʍ đi chứ con đĩ này."
"Một người hầu mà dám cãi lại Doãn Thần, mày cũng có bản lĩnh lắm."
Dung Âm quần áo ướt nhẹp vô cùng nhếch nhác nằm dài trên đất ôm lấy đầu bộ dạng khống khổ vì đau đớn. Cô biết ngay mà những kẻ này sao có thể dễ dàng tha cho cô.
Cô khẽ nghiến răng chịu đựng, việc này sẽ sớm qua mau thôi. Khi cô thành công đứng trên danh vọng cô sẽ bắt từng kẻ hôm nay phải trả giá.
"Tao kêu mày liếʍ có nghe không?" Nữ sinh tóc vàng chỉ vào thao nước màu vàng dưới đất ra lệnh.
Cô ta thấy Dung Âm không nhúc nhích chỉ nằm im đó thì trực tiếp đưa chân đá vào bụng cô.
Dung Âm cong người lại ôm lấy bụng cả người quằn quại không khác gì một con tôm.
Có người sẽ nghĩ tại sao cô không báo với giáo viên. Có báo cũng vô ích thôi. Ở nơi này có quyền lực và tiền bạc mới nói tới chuyện công bằng. Nếu không có thì chính là giống như cô của hiện tại trực tiếp biến thành trò tiêu khiển của bọn họ.
Giờ phút này cô bất giác lại nghĩ tới Trần Giản Miên. Nếu chị ấy đến cứu cô như lúc sáng thì tốt quá. Đáng tiếc khối mười một và mười hai ở hai khu khác nhau, Trần Giản Miên làm sao có thể xuất hiện được. Huống hồ chị ấy có xuất hiện cũng chưa chắc sẽ giúp cô.
"Cô còn đứng đây nhìn." Ưng Thừa Tướng nhìn con người đang xem một cảnh bạo lực học đường bằng ánh mắt như xem kịch liền nhắc nhở. Tại sao nó có thể có một kí chủ vừa điên khùng vừa máu lạnh như vầy chứ. Kí chủ nhà người ta tốt biết bao nhiêu vừa hiền dịu lại ấm áp còn kí chủ nhà nó thì như tu la đòi mạng. Thật đáng sợ, nó muốn đổi kí chủ.
Nữ chính cho dù thế nào cũng thuộc dạng xinh đẹp như hoa vào lúc này lại không khỏi làm cho người ta thương tiếc. Đáng tiếc kí chủ nhà nó cả một chút lòng thương cảm cũng không có.
"Nhiệm vụ của tôi chỉ có phá cp, không kiêm chức vệ sĩ." Thẩm Miên trừng Ưng Thừa Tướng. Cô rõ ràng đang ngủ rất ngon lại bị kéo sang đây.
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở kí chủ nếu nữ chính chết thế giới này sẽ sụp đổ cô sẽ lạc vào không gian vô định không trở về được đâu." Ưng Thừa Tướng nhanh chóng cảnh cáo.
Thẩm Miên khoanh tay, mắt nhìn vào người nằm dưới đất kia.
"Con khỉ thối nhà ngươi đừng lừa ta. Cô ta có hào quang nữ chính không dễ chết đâu." Đừng có lừa cô. Tuy cô không đọc truyện nhưng cô hiểu rõ những nam chính nữ chính này đặc biệt có một loại hào quang gọi là con cưng của tác giả. Cho dù có trải qua chuyện gì hay băm thành từng khúc nhét vào cái lọ cũng sẽ sống dậy báo thù được.
Ưng Thừa Tướng hì mũi khinh thường cái tự tin của Thẩm Miên: "Do cô nghĩ vậy thôi. Từ lúc cô xuyên vào hào quang của nữ chính đã bị xáo trộn rồi. Cô mà không cứu người thì đợi nhặt xác đi."
Thẩm Miên nghiến răng chửi thề: "Khốn kiếp. Cái ông nội nhà các ngươi."
Dám chơi cô. Hết kêu cô phá cp bây giờ còn phải kiêm cả chức vệ sĩ bảo hộ nữ chính. Cô phải nhốt người lại mới được. Tuyệt đối không thể để nữ chính này gây phiền phức cho cô như vậy được.
"Đã bảo là không thể nhốt rồi mà." Kí chủ này có mấy cái suy nghĩ kiểu gì vậy. Đi một vòng lớn cũng không chịu từ bỏ cái suy nghĩ bắt nhốt nữ chính.
"Ta muốn giam cầm nữ chính, con khỉ thối như ngươi cản được sao."
"Đã bảo tôi không phải khỉ thối rồi mà. Tôi là Ưng Thừa Tướng." Ưng Thừa Tướng thấy bộ dạng một tiếng con khỉ thối, hai tiếng con khỉ thối của Thẩm Miên cuối cùng cũng phát hỏa. Nó nhục thân là Kim Sí Điểu đó được không. Nếu không phải do kí chủ nó có thể mang hình hài của tên khỉ thối Bạch Mã Ôn này sao.
Còn nữa, giam cầm nữ chính. Kí chủ điên lắm rồi.