Chương 32

Khác với hứng thú bừng bừng của ai đó thì bên này nam chính đại nhân mặt đen như đáy nồi.

Hắn ta nhìn những người tên mặc y phục samurai đứng ngoài cửa rồi nhìn vị tiểu thư đầy xinh đẹp và cao quý của gia tộc Moriuchi liền thở dài. Hắn ta cứ tưởng việc này sẽ được tạm hoãn một thời gian. Dù sao Tề Lục Hề hiện tại biểu hiện rất tốt, không phải kẻ vô tích sự như hồi trước. Không ngờ chưa gì bên phía người Nhật đã đến muốn nhắc nhở chuyện hôn sự.

"Ngài Moriuchi vẫn khỏe chứ?"

"Đa tạ ngài Tề quan tâm, phụ thân vẫn khỏe." Haruhi cười xã giao đáp.

"Thế thì tốt. Nhớ năm đó gặp tiểu thư, người vẫn còn là đứa trẻ mới đầy tháng." Tề Bắc Thần quan sát Haruhi chỉ thiếu đều dán chặt mắt vào người Haruhi và bảo không ngờ lớn lên lại "ngon" như vậy.

Haruhi nhìn thấy ánh mắt đầy sắc dục của Tề Bắc Thần liền khinh bỉ trong lòng. Hắn ta có nhiều vợ rồi còn nhìn vị hôn thê của con trai mình như thế. Đúng thật không bằng cầm thú.

"Haruhi nghe bảo đại công tử đã du học trở về. Phụ thân cũng rất muốn hai nhà thân lại thêm thân nên lần này Haruhi to gan tới thuận theo lời của phụ thân nhắc lại chuyện hôn sự đã định của hai nhà khi đó. Không biết ngài Tề còn nhớ hay đã quên?" Trước ánh mắt của Tề Bắc Thần Haruhi tay siết chặt tách trà thầm nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải cô sợ người của cô chạy mất cô còn hạ mình đến gặp tên già cầm thú này hay sao.

Tề Bắc Thần nghe xong liền cau mày nhanh chóng thu lại ánh mắt. Vị tiểu thư này cũng thật thẳng thắng đi.

"Tề mỗ chưa bao giờ quên. Được kết thông gia với gia tộc Moriuchi là vinh hạnh và phúc phần của nhà họ Tề."

Hắn ta nói xong liền quay sang quản gia hỏi.

"Mời đại thiếu gia đến đây?"

Quản gia nghe xong liền cúi người đáp.

"Đại thiếu gia từ chiều đã ra ngoài đến giờ vẫn chưa trở về ạ."



"Các người còn không biết đi tìm nó về?"

"Tiểu thư đợi chút, Tề Lục Hề về chúng ta cùng bàn bạc về hôn sự này."

Haruhi mỉm cười rồi đứng dậy. Cô hiểu rõ tính cách của Tề Lục Hề hiện tại thế nào. Muốn tìm được người chi bằng để cô ấy tự về.

Cô cũng muốn nắm rõ hành tung của cô ấy. Đáng tiếc những samurai cô phái đi người đều bị đánh gãy chân. Tất cả bọn họ vì không hoàn thành nhiệm vụ đã lấy dao rạch bụng tạ tội.

"Haruhi đến không báo trước đã không phải phép rồi. Bây giờ cũng trễ rồi ngài Tề không cần cho người tìm Tề thiếu đâu. Khi nào Tề thiếu trở về cho người đến phố Hoành báo cho người của Haruhi một tiếng là được."

Cùng lúc đó ở chợ đen, Thẩm Miên thấy bóng dáng ưỡn ẹo của nữ chính chỉ muốn tìm chỗ nào đó mà nôn.

Có phải không gu của Tề Bắc Thần thật mặn. Loại này, cô không ngấm nổi.

Ưng Thừa Tướng khoanh tay cười khinh bỉ. Cái này người ta gọi là quyến rũ đó biết không. Loại đầu gỗ biết mỗi việc đánh người như ký chủ thì biết cái gì.

Lạc Bảo Châu cũng nhìn thấy người nam nhân trước mắt. Chỉ cần tướng mạo thôi cô cũng nhận ra. À không, có hóa thành tro cô cũng nhận ra là ai.

Cô ta nhìn người tên Ngọc Cơ liền nhếch môi cười xấu xa. Nhớ tháng trước con ả này dám quyến rũ khách của cô còn có ý định tiếp cận Tề Bắc Thần. Nhưng không ngờ Tề Bắc Thần chơi rồi kéo quần phủ sạch quan hệ còn tuyên bố muốn cưới cô về làm di nương khiến con ả ghi thù với cô. Cũng gì vậy mà hai người bên ngoài lúc nào cũng thể hiện vẻ mặt bằng mặt không bằng lòng, dùng lời lẽ châm chọc lẫn nhau. Bây giờ còn muốn quyến rũ đại thiếu gia Tề gia.

Cô phải nhân cơ hội này trả thù vụ ở hội áo đen. Thù cũ nợ mới tính cả một lượt.

Cha con chơi cùng một người phụ nữ để xem ghê tởm đến nhường nào.

Cô ta nghĩ rồi liền vớ lấy hai ly rượu ở trên bàn nhanh chóng đi về phía Thẩm Miên.

"Tề đại thiếu gia, chúng ta thật có duyên." Lạc Bảo Châu cười rồi đưa ly rượu về phía Thẩm Miên.



Thẩm Miên nhìn ly rượu nữ chính đưa cho mình rồi lại nhìn nụ cười giả tạo của cô ta. Có ngu mới uống. Ai mà biết cô ta bỏ gì trong rượu.

"Cô lại muốn bị đánh. Máu M cũng thật nặng." Thẩm Miên đưa tay lên bẻ từng khớp một như khởi động. Đánh một lần cô ta còn chưa biết sợ là gì cơ đấy.

Lạc Bảo Châu thấy vậy liền run lên theo bản năng lùi về phía sau. Sau đó trực tiếp bỏ chạy. Cô vẫn còn nhớ trận đòn đó. Người trước mắt này không phải như Tề Bắc Thần, Tề Lục Hề khác hoàn toàn với cha mình. Hắn không hề biết thương hoa tiếc ngọc là gì.

Tề Lục Hề muốn đổi theo nhưng phía trên khán đài đã gõ ba hồi búa thông báo buổi đấu giá bắt đầu. Cô chỉ có thể ghi món nợ này vào trí nhớ rồi tìm chỗ ngồi xuống.

"Chào mừng các vị đến với buổi đấu giá hôm nay. Sau đây là thể lệ cùng quy tắc của cuộc đấu giá..." Người dẫn chương trình bắt đầu luyên thuyên về mấy cái quy tắc đấu giá. Sau đó liền đi vào việc chính.

"Cũng không cần dài dòng, chúng ta sẽ đến với vật phẩm đấu giá đầu tiên."

Mọi người nghe xong cũng bắt đầu ngồi ngay ngắn chăm chú nhìn lên vật phẩm trong tủ kính đang được hai người khiên ra.

"Là thanh đao từ mộ Tần Thủy Hoàng. Giá khởi điểm 50vạn."

Tất cả nghe xong liền quay đầu nhìn nhau. Mới vật phẩm đầu tiên đã có giá cao như vậy. Ắt hẳn món phía sau rất hấp dẫn, giá trị tuyệt đối không làm người khác thất vọng.

"100 vạn."

Mức khởi điểm vừa ra chưa tới ba giây đã có người đưa bảng lên trực tiếp nhân đôi giá trị của thanh đao.

"150 vạn."

"170 vạn"