Chương 6: Thế Giới I: Vương Tử Hắc Đạo Yêu Ta(5)

Tác giả: Thanh Hòa Nguyệt

Edit: Yue

Ngồi xe đến cửa trường học, lúc xuống xe vừa vặn nhìn thấy Doãn Thư Phong ở đối diện vừa trên một chiếc Rolls-Royce xuống tới, anh nhếch khóe môi mỉm một nụ cười bất cần đời, sải bước hướng Mộ Thiển Xuyên đi tới.

“Này!”Doãn Thư Phong một bàn tay đập lên vai Mộ Thiển Xuyên, bắt đầu liên miên lải nhải khoe khoang: “cậu cũng không biết,tớ tối hôm qua đυ.ng phải một cô nàng siêu đúng giờ, trước sau lồi lõm, cậu không có đi thật sự là đáng tiếc!.”

Mộ Thiển Xuyên mỉm cười nhìn anh, gắn từng chữ nói: “tớ không phải người chỉ coi trọng bề ngoài.”Doãn Thư Phong nghẹn, ý tứ này không phải nói mình là người như vậy sao! Hắn ngượng ngùng sờ mũi một cái, ai oán nhìn Mộ Thiển Xuyên.

Mộ Thiển Xuyên tâm tình rất tốt, đặc biệt là dưới tình huống đem Doãn Thư Phong ngược một trận, tâm tình càng tốt hơn rồi . Khó trách có người nào đó nói qua: Bạn thân chính là dùng để bôi đen.(chắc tg á anh)

Bước vào phòng học, hắn bình tĩnh đảo mắt xung quanh một phen, rất dễ dàng đã nhìn thấy mục tiêu nhân vật chính nào đó đang hung tợn nhìn mình chằm chằm. . . Doãn Thư Phong bên cạnh,có chút khó chịu, Mộ Thiển Xuyên híp mắt, rất muốn để trong mắt của cậu chỉ có một mình mình, chẳng qua nể tình cậu là đang ăn dấm ,thôi,dù sao, còn nhiều thời gian.

Hiên Viên Cảnh Dương lơ đãng quay đầu, liền đối mặt với Mộ Thiển Xuyên nảy giờ luôn chú ý cậu, Mộ Thiển Xuyên hướng cậu mỉm cười, cậu đỏ bừng cả khuôn mặt, chật vật đem đầu xoay đi, lại nghĩ nghĩ,không đúng, dựa vào cái gì cậu lại phải quay đầu? ! Lập tức lại xoay đầu trở về, không chút nào yếu thế cùng Mộ Thiển Xuyên đối mặt, chỉ là thiếu niên, khuôn mặt ngươi càng ngày càng đỏ bán đứng ngươi nha!

Đúng lúc này, một lực đẩy từ phía sau Mộ Thiển Xuyên, hắn chậm rãi hướng bên cạnh đi hai bước, liền vươn tay đỡ nữ chính sắp ngã xuống, không phải, có lẽ nên gọi cô là tình địch?

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn ôn nhu cười với nàng cười, ân cần hỏi: “Vị bạn học này, xin lỗi đã cản trở đường của bạn,bạn không sao chứ?”

Hạ Thu Vi nghe vậy, đỏ mặt lắc đầu: “Không, cái này cùng học trưởng (không nên hỏi ta vì cái gì bọn hắn cùng lớp còn muốn gọi học trưởng)*không quan hệ, là em quá lỗ mãng, em còn muốn cảm ơn học trưởng, nếu không phải học trưởng,hiện tại đoán chừng em đã nằm ngay tại trên mặt đất .”

(*)đây là lời tg hok pải tui

“Đinh, Hạ Thu Vi độ hảo cảm tăng 5%, trước mắt độ hảo cảm của nhân vật là 25%.”110 kịp thời thông báo.

Mộ Thiển Xuyên ý cười càng ngày càng đậm, mà Hạ Thu Vi trước mặt hắn mặt càng ngày càng đỏ, cô không khỏi cúi đầu xuống, nghĩ thầm: Mộ học trưởng thật ôn nhu a, không giống cái tên Hiên Viên Cảnh Dương kia, một thiếu gia cả một ăn chơi, bất học vô thuật*, không có phong độ thân sĩ.

(*)nghĩa là không học thì không có trí thuật,không biết cách làm việc.

Lại nghĩ đến chuyện tranh chấp với ai đó, cô ngẩng đầu lên tức giận nhìn chằm chằm, nhưng phát hiện người kia cũng đang phẫn uất nhìn mình, thậm chí cô còn nhìn thấy trong mắt cậu ta có hai ngọn lửa nhỏ bốc lên, điều này thật không khoa học, cô lắc đầu, nhất định là mình nhìn lầm.

Bên tai truyền đến tiếng Mộ Thiển Xuyên lo lắng nói: “bạn học làm sao vậy?”lúc này cô mới phản ứng lại, học trưởng còn ở bên cạnh, mình lại còn ngẩn người, mặt lại xấu hổ đỏ lên, hận không thể tìm cái lỗ chui vào.

Mà Mộ Thiển Xuyên vẫn như cũ ôn nhu nhìn cô.(good job)

“Đinh, Hạ Thu Vi độ hảo cảm tăng 5%, trước mắt độ hảo cảm của nhân vật là 30%, ký chủ uy vũ!”110 vừa sùng bái lại kích động, lần nữa nói một câu xúc động, không hổ là nam thần của nó 110 ~(≧▽≦)/~

Doãn Thư Phong Bên cạnh bị xem nhẹ nảy giờ nhìn một nam một nữ trước mặt này, sờ sờ cằm: thì ra Thiển Xuyên thích kiểu này. Lập tức quan sát tỉ mỉ Hạ Thu Vi một phen: Chậc chậc, trước không lồi sau không vểnh, dung mạo nhiều lắm chỉ xem như thanh tú, cũng không nhìn ra có cái gì đặc biệt nha?(haha(-_-;))

Lại nghĩ nghĩ, Thiển Xuyên không phải nói, hắn không phải người chỉ chú trọng bề ngoài , chẳng lẽ nữ sinh này rất có nội hàm? Anh lại dò xét một phen, lắc đầu, hoàn toàn đoán không ra, từ trên xuống dưới, một điểm khí chất đều không có, trở về nhất định phải chế giễu người nào đó một phen mới được, đến cùng là ai ánh mắt không tốt?(^~^;)ゞ

Mấy người trở lại chỗ ngồi, nhưng Mộ Thiển Xuyên vẫn luôn cảm thấy có hai ánh mắt không xác định cứ nhìn theo hắn, là ai? Hắn gọi 110, 110 vui mừng khôn xiết: “Là nam chủ đại nhân a, vừa nhìn liền biết là đang ăn dấm, ký chủ đại nhân quả nhiên mị lực vô cùng!”

A, Mộ Thiển Xuyên tâm tình lập tức sáng sủa không ít, có lẽ là do thời tiết quá tốt đi? Hắn chống đầu, vui vẻ nghĩ.

“Leng keng leng keng . . .”

“Phù!cuối cùng cũng tan học.”Doãn Thư Phong đem quyển sách trên tay ném lên bàn, duỗi lưng một cái. Quay đầu nhìn về phía Mộ Thiển Xuyên: “Thiển Xuyên, hôm nay ăn cái gì?”

Mộ Thiển Xuyên lắc đầu: “Tùy tiện ”

“Này,vậy chúng ta liền đi. . .”

“Này “.Ai vậy? Lại dám ngắt lời anh nói, Doãn Thư Phong ngay tại cao hứng, trong lúc nhất thời rất là bất mãn, đợi đến khi anh thấy rõ người tới, không khỏi kinh ngạc , đây không phải Hiên Viên đại thiếu gia sao? Làm sao rảnh phản ứng tôm tép như bọn họ? Anh thực sự nghĩ mãi mà không rõ.

Hiên Viên Cảnh Dương thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộ Thiển Xuyên, thản nhiên nói: “Có rảnh không? Tìm cậu có việc.”Chỉ có cậu tự mình biết tim của cậu đập đã có chút không bình thường, trong lòng bàn tay cũng toàn là mồ hôi.

“Được !.”Mộ Thiển Xuyên đáp ứng rất gọn gàng: “Thư Phong, cậu có thể đi một mình được không a?”

Doãn Thư Phong bất mãn: “này này, nói như thế nào vậy? Doãn Thư Phong tớ vẫn luôn có thể, cậu muốn đi thì đi, chớ nói nhảm nhiều như vậy, mỹ nữ còn đang chờ tớ đó.”

Mộ Thiển Xuyên cười lắc đầu, cái này Doãn Thư Phong thật là sống bảo, chẳng qua quan trọng nhất chính là đối với hắn là thật tâm đối đãi.

Sân trường trong tiểu thuyết, luôn có một hai cái rừng cây nhỏ như vậy, dùng để nam nữ chính bồi dưỡng tình cảm,nhân tiện làm chút việc không thích hợp với trẻ con..(á ra á ra e 18 rồi)( ̄ヘ ̄;)

Mộ Thiển Xuyên và Hiên Viên Cảnh Dương hai người liền đi ở bên trong một rừng cây nhỏ, càng đi về trước, càng ngày càng ít người, Phải biết, học sinh quý tộc trường học hiệu suất rất cao, thời gian eo hẹp lắm, bọn họ phải cố gắng vì kế thừa gia tộc hoặc vì yến tiệc, học tập tri thức thương nghiệp. . . Lúc này, trong sân trường cơ hồ không có người nào.

Hiên Viên Cảnh Dương giả vờ như lơ đãng mở miệng noid: “cậu cứu tôi một mạng, có yêu cầu gì không?”

Mộ Thiển Xuyên mỉm cười nhìn cậu: “Lấy thân báo đáp được không?”