Chương 3: Thế Giới I: Vương Tử Hắc Đạo Yêu Ta(2)

Tác giả: Thanh Hòa Nguyệt

Edit: Yue

Học sinh lục tục đều đi vào lớp, Mộ Thiển Xuyên kinh ngạc nhìn vị đại thiếu gia kiêu căng bướng bỉnh nào đó, còn có nữ sinh đột nhiên tức giận ở trong một góc khác:aiz, mình thế mà ở ban một cùng bọn họ.Sau đó lại thoải mái, ban một thì như thế nào, chỉ cần không đi tỏ tình, không gây sự với nam chính, yên ổn làm người qua đường Giáp, đạt được tín vật hệ thống nói tới thì được rồi.

110 tỏ vẻ, ký chủ quả nhiên là quá ngây thơ! Hệ thống bố trí nhiệm vụ làm sao có thể đơn giản (bình thường) như vậy? (• ▽ •;)

Sinh hoạt trong trường học quý tộc rất nhàn hạ thoải mái,trong lúc lơ đãng, một ngày liền trôi qua, trong lúc đó xen lẫn một số “trao đổi tình cảm”của thiếu gia và cỏ dại.

Mộ Thiển Xuyên dọn dẹp túi sách, ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, nếu như coi nhẹ bên tai tiếng ồn ào của người nào đó,sinh hoạt như này không thể không nói là hạnh phúc an nhàn a!

Doãn Thư Phong bên cạnh đang hưng phấn nói nửa ngày, mới phát hiện người nào đó ánh mắt tan rã, vừa nhìn liền biết tư tưởng không biết chạy đến cái góc nào rồi, không khỏi bi phẫn, không muốn nghe nói thẳng nha, cái này không phải lãng phí nước bọt của cậu sao? T^T

Hắn che ngực, ủy khuất chỉ trích : “Mộ Thiển Xuyên, cậu làm tổn thương trái tim thanh niên thuần khiết của tui!”Mộ Thiển Xuyên vừa mới lấy lại tinh thần, liền nghe được lời kinh hãi như vậy, chấn động rớt xuống tầng da gà, hắn mặt không thay đổi nhìn Doãn Thư Phong, thản nhiên nói: “ồ.”.

Doãn Thư Phong càng thêm ai oán, Mộ Thiển Xuyên cũng không có cho cậu cơ hội mở miệng, đeo túi sách lên, nói một câu tạm biệt liền đi mất,Doãn Thư Phong ở phía sau hắn lầm bầm: “Tui vẫn là đi tìm mỹ nữ đến an ủi một chút tâm linh bị thương của mình thôi!.”(ー_ー゛)

Hôm nay bố mẹ Mộ Thiển Xuyên muốn đi tham gia một yến tiệc, đem lái xe gọi đi, gọi điện thoại nói hắn tự về nhà, Mộ Thiển Xuyên muốn về nhà cũng không có ai, không bằng nhân cơ hội này làm quen đường một chút, sả stress,thuận tiện suy nghĩ một chút tiếp theo nên làm như thế nào.

Có điều,hắn bất đắt dĩ đứng tại con ngõ cần phải qua để về nhà nhìn một đám người đang đánh nhau,không khỏi âm thầm cảm thán: Nhân vật chính cũng không phải có ở khắp mọi nơi,cũng không hẳn,người lấy một chọi mười kia không phải Hiên Viên Cảnh Dương sao?

110 ở bên tai tán thưởng: “Không hổ là nam chính, vũ lực giá trị thật cao nha, ký chủ, ngươi không đi giúp sao?”

Mộ Thiển Xuyên im lặng: “Ta cũng không phải nữ chính.”

110 ngẫm lại cũng đúng , bình thường gặp được loại tình huống này, nữ chính hẳn là đều ở gần đây, sau đó sẽ có một màn mỹ nữ cứu anh hùng. . .

(emmmm...hơi sai sai..)

“Có điều, “Mộ Thiển Xuyên hơi híp mắt lại, thuận tay đem túi sách ném ở một bên, “Ta đích xác hẳn là nên giúp đi?”

“Hả?”:110 không hiểu.

“ nếu như ta giúp một chút, sau này hắn coi như không thể tuỳ tiện ở ngoài sáng xuống tay với ta.”

Dù sao, mặc dù hắn không thích Hạ Thu Vi kia ,càng sẽ không hướng cô tỏ tình, nhưng cốt truyện , cũng không phải tuỳ tiện thì có thể sửa đổi, hắn ở cái thế giới này, cần xác nhận lại cốt truyện có thể nhúng tay vào hay không, sau đó, hắn mới có thể yên tâm.

110 tỏ vẻ, nó vẫn là không hiểu, nhưng là, ký chủ thật thật thông minh a ╮(╯▽╰)╭(ủa hok bảo ngây thơ hả)

Nhìn Mộ Thiển Xuyên đã gia nhập cuộc chiến, lúc trước hắn cần dùng một chút nên dành một một đoạn thời gian học võ thuật, bây giờ vừa hay phát huy tác dụng.

Hiên Viên Cảnh Dương dành thời gian nhìn hắn, không khỏi đưa tới một ánh mắt cảm kích, chỉ là rất đáng tiếc, người ta không có trông thấy.(-_-;)

Ngay tại lúc hắn thất thần,một tên lưu manh phía sau hắn không biết rút từ chỗ nào một cây dao găm,hung hăng hướng hắn đâm tới, Hiên Viên Cảnh Dương không hổ là hỗn hắc đạo, lóe lên lui về phía sau,nhưng tiếc nuối là, cánh tay của hắn vẫn là bị dao rạch một đường, máu chảy làm ướt quần áo.

Ngươi hỏi Mộ Thiển Xuyên vì sao không đi cứu hắn, Mộ Thiển Xuyên tỏ vẻ: Nói đùa, hắn chỉ là học một đoạn thời gian, lại không phải chân chính võ lâm cao thủ, những chiêu số kia chủ yếu là đủ phòng phòng thân, tay không tấc sắt đánh nhau còn có thể chiếm thượng phong, nhấc lên vũ khí, vẫn là thôi đi. Huống chi, hắn lại không biết Lăng Ba Vi Bộ, khoảng cách xa như vậy, chẳng lẽ trong nháy mắt nói có thể tới liền có thể tới được?

Lưu manh kia thấy một kích không đắc thủ, tình huống hiện tại cũng không thể chiếm tốt, cho những người kia làm thủ thế, cấp tốc rút lui. Hiên Viên Cảnh Dương cũng không có ý muốn đuổi theo, Mộ Thiển Xuyên liền càng sẽ không làm như vậy.

Hiên Viên Cảnh Dương nhìn Mộ Thiển Xuyên, cái người này giống như cùng lớp với mình, tên là gì nhỉ? Quên rồi!. Nếu là cùng lớp, đã nói lên hắn biết thân phận của mình, cứu mình đoán chừng cũng là có thể có lợi.

Nghĩ đến đây, hắn đi lên hướng Mộ Thiển Xuyên cười cười, chỉ là cái này ý cười chưa chạm tới đáy mắt: “Vị bạn học này, cản ơn đã giúp đỡ.”

Mộ Thiển Xuyên không ngần ngại chút nào, ôn hòa nói: “Dù cho không có tôi tham dự, tin tưởng chính anh cũng có thể thoát thân.”

“Có điều...” Hắn nhìn quần áo bị máu nhiễm ướt kia của Hiên Viên Cảnh Dương : “Nhà tôi ở gần đây, muốn xử lý một chút không?”

Hiên Viên Cảnh Dương nhìn hắn, sau đó gật gật đầu.

Cha mẹ còn chưa có trở về, người hầu cũng đều nghỉ ngơi, Mộ Thiển Xuyên không làm kinh động bất kì ai, mang theo Hiên Viên Cảnh Dương lên phòng của mình.

Hiên Viên Cảnh Dương ngắm nhìn xung quanh, gian phòng trang trí đơn giản mà lại không mất đi hào phóng, mang theo nồng đậm khí tức thư quyển, từ giá sách bên cạnh bàn trong phòng phát ra, từ trên xuống dưới tràn đầy sách,trên bàn cũng bày rất nhiều sách.Lật ra,tên trên trang sách viết ba chữ nhỏ “Mộ Thiển Xuyên “,à,thì ra hắn tên là Mộ Thiển Xuyên, Hiên Viên Cảnh Dương giật mình, hắn tựa hồ nghe ai nói qua, người này học rất giỏi, bây giờ xem ra, cũng là dựa vào cố gắng mà được.

Mộ Thiển Xuyên rất nganh đã tìm được rượu thuốc cùng băng vải, bởi vì vết thương của Hiên Viên Cảnh Dương chính là tay phải, tay trái không tiện, Mộ Thiển Xuyên đành phải tự thân vận động thay hắn băng bó.

Hiên Viên Cảnh Dương có chút sững sờ mà nhìn người đang cẩn thận thay hắn xử lý vết thương, trong lòng có một tia cảm giác không hiểu, ấm áp. Hình như lúc trước mình bị thương không phải mình tự xử lý, chính là một mình đi tìm bác sĩ, từ xưa tới nay chưa từng có ai đối với hắn như vậy.

Hắn nhìn thân hình Mộ Thiển Xuyên nhu hòa đi trong ánh đèn không tính chói mắt, ở một góc nào đó trong lòng cũng dường như nhẹ nhàng,mềm mại xuống.

Yue:hết chương 3~~(^~^;)ゞ

Tác giả có lời muốn nói: Đổi mới đổi mới, mọi người đến xem thử nhìn một cái, tốt a, tác giả-kun lại bắt đầu điên, bỏ qua cho a ╮(╯▽╰)╭