Chương 16: Phiên Ngoại Kỷ Dương

Edit :__Yue__

Từ khi y bắt đầu có ký ức,ký ức cũng đã dừng ở một căn phòng rộng lớn mà trống trãi,bên trong còn có mẹ của y.

Còn có một nam nhân không thấy rõ mặt mấy ngày lại đến một lần,mẹ nói đó là cha của y,khi đó y không biết cha là cái gì,nhưng y biết rõ,y hận ông ta.

Lần nào nam nhân đến đều là một trận tai nạn,ông ta không thích y và mẹ,thậm chí còn chán ghét,y không rõ,chán ghét bọn họ vì sao lại còn muốn đến?

Nam nhân thích đánh đập mẹ còn y thì co rúm ở trong góc,không dám phát ra một chút tiếng động.Sau này có thể là nhìn thấy y nên đối tượng phát tiết liền biến thành hai người,kiểu gì thì mẹ cũng sẽ ôm lấy y,tiếp nhận những quyền cước kia rơi xuống thân,khóc không thành tiếng.

Một ngày nào đó năm y năm tuổi,mẹ vụиɠ ŧяộʍ mang y rời đi nơi địa ngục đó,xa rời tòa thành thị này.

Thời gian sau đó mặc dù ăn không đủ no mặc không đủ ấm,nhưng không có sự tồn tại của nam nhân kia đã là hạnh phúc lớn nhất rồi,nhưng ông trời dường như không muốn cho bọn họ sống quá tốt,mẹ vì chống đỡ thân thể bị thương mà đi làm công nên đổ bệnh nặng,không lâu sau đã nhắm mắt xuôi về phía Tây.

Năm đó,y bảy tuổi

Y dưới sự giúp đỡ của một người hàng xóm tốt bụng,đem mẹ qua loa hạ táng,sau đó được đưa đến cô nhi viện.

Viện trường và hộ công không thích con nít hay khóc lóc náo loạn,nên y phải cố gắng trở thành một người hiểu chuyện,làm quen với nụ cười.

Bời vì cần học đại học,y lại lần nữa về lại thành thị chứa đầy ký ức hắc ám kia.

Hồi năm ba y trong một lần lướt wed page,vô tình phát hiện một quảng cáo thông báo tuyển dụng,vốn dĩ y cũng không thèm để ý đến cái này nhưng đó lại là tập đoàn Chân thị,y nhớ rõ nam nhân kia cũng họ Chân.

Nỗi hận thù bấy lâu nay cứ thế mà trào dâng.

Y đi xin việc và thành công, cấp trên của y là đại tiểu thư chân gia, người có mái tóc màu nâu giống anh ta.

Cô có vẻ thích tổng giám đốc tập đoàn Long Thị, khi biết được Long Chính Trạch mập mờ với thư ký của mình, cô liền hạ lệnh cho y thu thập tin tức về thư ký đó.

Thư ký kia có vẻ cũng không thích Long Chính Trạch, mỗi ngày đều cùng anh ta cãi nhau, nhìn đến đây y không nhịn được cười lạnh,ai biết có phải lạt mềm buộc chặt hay không.Nhưng hết lần này tới lần khác Long đại tổng tài cứ tốt vơi cô ta,lúc Chân Trân nhìn thấy tư liệu cũng không giống như y dự đoán mà tức giận đố kị nhưng rõ ràng là không vui.

Sau một lúc suy nghĩ cô để y ra tay phá hư chuyện tốt của bọn họ,mặc dù trong lòng nghi hoặc,y vẫn đồng ý.

Thư ký kia lại ngoài ý muốn mà rất ương ngạnh,năm lần bảy lượt đều có thể hòa hoãn lại như ban đầu với Long Chính Trạch.

Y đối loại cuộc sống như này cảm thấy chán ghét,y chạy đến trường học gần như sắp bị lãng quên và gặp được hắn.....con nuôi Chân gia,anh trai Chân Trân, Mộ Thiển Xuyên.

Y vỗ nhẹ bờ vai của hắn,thấy hắn quay đầu lại,mang theo nụ cười ôn hòa,ánh mắt thăm thúy,trong lòng lại y có chút hưng phấn nhưng lại không biết vì sao.

Lần thứ hai gặp là ở Chân gia,Mộ Thiển Xuyên hình như không muốn nhìn thấy y,không hiểu tại sao y lại hơi khó chịu,sau khi cùng Chân Trân bàn bạc xong liền tìm cớ đi vào phòng Mộ Thiển Xuyên,cửa phòng không khóa,y nghĩ nghĩ rồi bỏ bàn tay đang định gõ cửa xuống.

Mộ Thiển Xuyên đang xem tin tức, liên quan đến Long Chính Trạch và thư ký nhỏ của anh ta.Y biết hắn không thích Long Chính Trạch, bởi vậy nên chủ động đưa ra lời mời hợp tác,hắn đáp ứng.

Cái ôm kia của Mộ Thiển Xuyên làm y cảm nhận được cảm giác an toàn trước giờ chưa từng có,nhưng y không dám ở lâu,quá nhiều cảm giác an toàn sẽ làm y mài nhẵn răng nhọn,quên đi nguy hiểm .Nhưng khi rời khỏi lòng ngực hắn,một nỗi mất mắt khó mà che giấu lấp đầy trái tim.

Sau này y nghe nói có một gia đình người Chân thị rời đi thành phố này,trong đó có người đàn ông kia chính xác là người y gọi là cha,lúc đó y không biết hẳn là nên tức giận Mộ Thiển Xuyên xem trộm tâm tư của y hay nên vui vẻ hắn vì y mà xả giận.

Y mua chuộc mấy người đi gây rối,nhưng cũng không có làm lớn chuyện,có chút hận thì bị dòng thời gian tùy ý mà cọ rửa xong lưu lại,chẳng qua là chấp niệm mà thôi,người mà,luôn luôn phải hướng tới phía trước mà đi.

Y phát cho Mộ Thiển Xuyên một tin nhắn:”ông ta hại mẹ tôi,tôi hận ông ta,tôi không thích Chân gia.”nhưng tôi yêu cậu.Câu cuối cùng kia,y nghĩ một lát,vẫn xóa bỏ,y cũng không biết tại sao phải nói cho hắn những cái này.

Khung cảnh ngoài cửa sổ vừa phải, ánh nắng hắt vào kẽ hở giữa cành lá, điểm xuyết lấm ta lấm tấm ánh sáng.

⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻𝓉𝓪₋𝓵𝓪₋𝓭𝓾𝓸𝓷𝓰₋𝓹𝓱𝓪𝓷₋𝓬𝓪𝓬𝓱⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻