“Lão tướng quân, sao lại có rảnh đến chỗ ta đây, thân thể có khỏe không?” Martin đương nhiên biết ý đồ đến đây của lão Stoke, làm anh trai còn phải giúp em trai tiêu diệt tình địch, thật là say.
“Thân thể thần vẫn khỏe, đa tạ bệ hạ quan tâm.” Lão Stoke đứng dậy hành lễ, lại ngồi xuống, “Thân vương Eugene rốt cuộc nghĩ thông suốt chịu quay về nhà, thật là đáng mừng a!”
“Đúng vậy, tiểu tử thối kia.” Martin vờ nổi giận, “Chạy hoang ở bên ngoài quen rồi, nếu không phải bây giờ có người trong lòng, chỉ sợ còn không trở lại đâu!” Đây là tin tức lão Stoke muốn biết nhất.
“Người trong lòng? Không biết omega nhà ai may mắn như vậy?” Lão Stoke mặt không đổi sắc hỏi.
“Không phải omega, là beta nhà Thomas, này không, người vừa trở về liền chạy đến báo danh, bây giờ còn chưa về, thật là em lớn không giữ được mà!” Martin ra vẻ bất đắc dĩ lắc đầu.
Lão Stoke gật gật đầu, “Không sao, chờ tương lai tình cảm của bọn họ ổn định, lại đi tìm một omega sinh con cũng được.”
“Hư ——” Martin dựng thẳng ngón tay, đặt ở trước miệng, “Nghìn vạn lần đừng nhắc đến chuyện omega khác, lão tướng quân cũng quên em trai ta rốt cuộc vì cái gì trốn đi? Không thể nói! Rất quật cường, nó nói, nếu mà ta cũng làm bảy làm tám như phụ hoàng, nó liền mang theo tức phụ đi nương tựa liên bang, nghìn vạn đừng nói.” Martin vỗ vỗ ngực, biểu tình sống sót sau tai nạn.
Lão Stoke chỉ có thể gật đầu theo, sau đó lại bị Martin lấy cớ công việc bận rộn mời về, thẳng đến về nhà lão Stoke mới nhớ ra, lão đây là bị bệ hạ lắc lư đi! Nhưng mà cũng không khó nhìn ra bệ hạ cũng không phản đối lựa chọn của thân vương, beta này trừ rất có thiên phú ở phương diện cơ giáp, chẳng lẽ còn chỗ nào khác hơn người?
“Ba.” Phu nhân Stoke do dự đi tới, từ sau khi trở về lão Stoke liền một mình ngẩn người, biểu tình trên mặt lúc thì dại ra lúc thì oán giận, lúc thì vui vẻ, lúc này lại nghi hoặc, đây rốt cuộc là làm sao.
“Ừ, bệ hạ đã biết chuyện của bọn họ, hơn nữa là thái độ duy trì, thân vương điện hạ nói là thật, trong này có lẽ là ra hiểu lầm gì.” Đây là kết quả lão Stoke không muốn nhìn thấy nhất, ngày đó cháu trai nói cũng không phải nói không, nói cách khác, cháu trai nhà mình còn chưa hành động đã bị người khác nhanh chân đến trước, beta cũng bán chạy như vậy từ bao giờ, quả thật không thể vớ vẩn hơn được.
“Vậy…” Phu nhân Stoke cực hận beta làm cho bà mất mặt mũi lớn kia, hiện tại trong nhà còn có một omega đang mang thai, không danh không phận, trong nhà đã loạn thành một nồi cháo.
Thương Vân lại một lần đá Eugene xuống giường, cầm thú không biết tiết chế, Eugene cười lấy lòng, “Bảo bối, tôi xoa thắt lưng cho em đi!”
“Tránh ra.” Thắt lưng của Thương Vân không có việc gì, hiện tại đến nói biểu hiện siêu cường nhân ý của Eugene đi, Thương Vân lần lượt mặc quần áo, Eugene nhìn mà ánh mắt xanh ngắt, vừa định nhào qua, lại bị ánh mắt Thương Vân ngăn lại, “Lát nữa còn có việc, anh đi trước đi, đừng để người nhìn thấy.”
Eugene tủi thân chọc chọc hai ngón tay, “Bảo bối, lúc nào tôi mới có thể chính danh vậy?”
“Cửa sổ ở bên kia, nhanh chóng cút đi!” Thương Vân cài xong nút thắt, hắn lát nữa còn có hẹn với Dillon, dù sao giữa hai người lại chẳng có cái gì, có chút lời vẫn là nói rõ ràng mới tốt.
Eugene bĩu môi, không tình nguyện đi leo cửa sổ, không chọc tức phụ giận là quy tắc hàng đầu của Eugene.
“Trận này đánh rất xinh đẹp.” Dillon chật vật nói, đúng vậy, không phí một người, phương thức chiến đấu chỉ beta mới có thể làm được.
“Ừ, hôm qua mẫu thân anh tìm tôi?” Thương Vân nhận tư liệu Dillon đưa sang, lúc trước chỉ là tuyên bố Tinh Hỏa độc lập, cũng chưa tiến hành các loại thủ tục.
Bàn tay cầm tư liệu của Dillon chợt dừng, quay mặt sang một bên, “Đừng để ý bà nói cái gì.”
Thương Vân gật gật đầu, “Như vậy, về sau xin quan tâm nhiều hơn, thượng tướng Dillon.” Thương Vân ký tên xong, đóng nắp bút, đứng dậy lộ ra một nụ cười nhẹ.
Dillon nhìn ngây ngốc, hắn muốn giữ lại, tay nâng lên lại buông xuống, tính cách mạnh mẽ như hắn, là sẽ không cho phép chỗ bẩn này đâu, cứ nhìn hắn như vậy là được rồi, đã rất tốt.
Đích xác rất tốt, nếu là so sánh với mấy người Barton, đã là tốt hơn rất nhiều. Bởi vì Eugene ở giữa làm khó dễ, dù cho gia tộc Merlin nhả ra, cũng không thể cứu được Clara ra, Barton lúc này mới tin tưởng cái gọi là thân vương, cho dù rời đi ba mươi năm, năng lượng của hắn vẫn cứ tồn tại như trước, vì người mình yêu, Barton quay mặt đi, chậm rãi gật gật đầu.
Clara được thả ra, nhưng hắn cũng không có khả năng quay lại quân đội, Barton không đến đón hắn ra tù, một mình hắn vô tri vô giác đi ở trên đường cái, không biết mình nên đi đâu, nhiều ngày trôi qua như vậy vẫn sống trong sự sợ hãi bị phán tù chung thân, người đều gầy da bọc xương, trạng thái tinh thần cũng rất kém.
Màn hình trên đường đang trực tiếp một buổi hôn lên, ánh mắt đυ.c ngầu của Clara nhìn chằm chằm người đang nắm tay omega khác kia, không phải ai khác, chính là Barton, hắn làm sao có thể! Barton từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười hình thức hóa, hắn cảm thấy cuộc đời mình đã hủy, cái gì cũng không quan trọng. omega đám hỏi với hắn khinh thường nhìn alpha này, thật là vô dụng, nhưng mà nếu đã là người của mình, bất kể là yêu thật hay là cái gì đều tất cả tán đi, thủ đoạn của hắn cũng không phải người bình thường có thể chịu nổi.
“Clara thiếu gia.” Một người lái xe ăn mặc như quản gia đứng bên cạnh Clara, “Trên đường có chút ngoài ý muốn chậm trễ, thiếu gia sai tôi đến đón ngài.”
“Là Barton sao?” Ánh mắt Clara tỏa sáng, Barton quả nhiên vẫn là yêu mình nhất, dù cho hắn cưới người khác mình cũng không sợ, Barton là bị ép, hắn có tin tưởng cướp Barton về.
Quản gia mỉm cười gật đầu, Clara mừng rỡ như điên mở cửa xe ngồi lên, xem nhẹ lạnh lùng trên khóe môi quản gia.
Clara thân tâm đều mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ gục trong thùng xe ấm áp, chờ lúc hắn tỉnh lại, bốn phía một mảnh tối đen.
Clara động động thân thể, tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai trong phòng tối đen. Clara phát hiện hai tay mình bị còng ở trên xích sắt, đây là một tầng hầm bẩn thỉu.
“Có người không?” Clara liều mạng lay động còng tay không có kết quả, lại bắt đầu gọi người, “Nhanh thả tôi ra!” Bất an trong lòng Clara mở rộng, Barton sẽ không đối với hắn như vậy, là ai? Rốt cuộc là ai? Clara nghĩ tới Bellamy, nhất định là hắn làm!
“Bellamy! Đồ rùa đen rút đầu, lăn ra đây!” Clara mệt mỏi kêu, cổ họng đều kêu khàn.
Khóa cửa vang lên loảng xoảng, quản gia kia đi vào, bưng một khay đồ ăn, đặt ở nơi cách Clara một mét, “Thoải mái hưởng thụ gia tộc Baker chiêu đãi đi!”
“Gia tộc Baker?” Clara cảm thấy dòng họ này có chút quen tai, hình như nghe qua ở đâu rồi.
“Thiếu gia nhà chúng ta hôm nay cử hành hôn lễ với Barton thiếu gia.” Quản gia kia tốt bụng nhắc nhở.
“Không, không ——” Clara tinh thần tan vỡ, hắn đương nhiên có thể hiểu hành động của Baker thiếu gia kia, nhất định là muốn nghĩ mọi cách làm nhục hắn.
Vị quản gia kia không để ý hắn, liền đi ra khỏi nơi vừa bẩn vừa hôi này, chút tố chất tâm lý này còn muốn cướp người với gia tộc Baker, không biết tự lượng sức mình.
Sau khi Barton biết được người mình phái đi vồ hụt, nổi trận lôi đình, chất vấn Petty vừa tắm rửa xong, “Có phải cậu làm hay không? Có phải cậu giấu Clara đi hay không?”
Petty không hiểu ra sao, “Clara là ai? Cái gì ở trong tay em?”
Barton bình tĩnh một chút, nhìn biểu tình của Petty không giống giả vờ, có lẽ nhà Baker không nói cho Petty chuyện của hắn, dù sao đây đối với Petty mà nói cũng không phải một chuyện vui vẻ gì, vì thế vỗ vỗ đầu mình, “Không có gì, một người bạn.” Barton ra khỏi cửa phòng liên hệ với người của mình, không để ý lạnh lùng lộ ra trong mắt Petty khi hắn rời đi.
“Anh làm?” Sau khi đuổi bệnh xà tinh Barton kia đi, Thương Vân ôm cánh tay nhìn Eugene, một người sống lớn như vậy dù sao không thể bỗng nhiên biến mất.
Eugene nhấc tay thề thốt, “Tuyệt đối không phải tôi, tôi thề.”
“Được rồi, tôi chỉ hỏi một câu, có phải anh không đều không quan trọng.” Dù sao nhân vật chính đi đến bây giờ, hắn là một đầu ngón tay còn chưa động đến.
Eugene tủi thân ôm eo Thương Vân, “Bảo bối oan uổng tôi, muốn an ủi.”
“Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.” Thương Vân đẩy hắn ra, chỉnh sửa một chút quần áo trên người, “Tôi muốn đến nhà máy xem xem, anh trở về đi!”
Eugene ngồi trong góc tường vẽ vòng, lại bị tức phụ ghét bỏ làm sao giờ.
Thương Vân không phản ứng hắn, Eva bên kia tất cả hoạt động bình thường, hắn chỉ đi qua lộ cái mặt, boss luôn không xuất hiện cũng không phải chuyện tốt.
Cơ giáp không người điều khiển đã chính thức tiêu thụ ra ngoài, không gian cơ giáp đã bán cạn hàng, đang gấp rút chế tạo phê thứ hai. Cơ giáp không người điều khiển cũng ra bản toàn tức, tiện cho những beta không mua nổi cơ giáp kia luyện tập, cơ giáp của alpha cũng đều phối với cúc không gian tương ứng, có thể cài ở trên quần áo, tiện cho mang theo.
Lão Thomas hiện tại đã hoàn toàn về hưu, giao vị trí gia chủ cho Thương Vân lão không thể yên tâm hơn. Lão nằm mơ cũng không nghĩ tới sinh thời còn có thể nhìn thấy ngày gia tộc Thomas nổi lên.
Lão Thomas qua ngày rất vừa ý, trừ một điểm, lão Thomas nhìn nhìn người nào đó ở trên ghế salon không chịu đi, “Thân vương điện hạ công việc bận rộn nhật lý vạn ky, tôi cũng không giữ ngài ở lại ăn cơm.”
“Không có, con một chút cũng không bận, con ở lại ăn cơm với ông nội.” Eugene vội vàng vẫy tay, bảo bối nhà hắn rất tôn trọng ông, hắn tự nhiên cũng phải lấy lòng lão nhân gia.
Ông nội? Ai là ông nội anh?! Lão Thomas dựng lông mày, “Tôi cũng không ngại nói thật, Bellamy là con cháu duy nhất của gia tộc Thomas, nó không thể gả cho người.”
“Biết biết, con gả cho em ấy.” Eugene rất nghiêm túc nói.
“Quyết định này của thân vương đã hỏi qua bệ hạ chưa?” Có một đứa em trai phiền lòng như vậy, lão cũng muốn đồng tình bệ hạ.
“Ý kiến của ảnh không trong phạm vi suy xét.” Hắn dám không đồng ý, ta liền mang theo tức phụ đi liên bang.
Lão Thomas bị hắn làm cho đau đầu, “Bệ hạ đồng ý thì tôi cũng không thành vấn đề.” Lão nhìn ra được cháu trai mình cũng không phải vô tình, điều kiện của Eugene cũng không tệ, nếu hắn chịu gả mà nói nhất định là yêu thảm người kia rồi!
Chuyện thân vương Eugene gả cho một beta nhất thời gợi ra phản ứng cực mạnh, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại thì cũng không phải không có khả năng, dù sao kia không phải một beta bình thường, hắn dẫn dắt beta bước vào một giai đoạn lịch sử mới, giúp cho beta thoát khỏi cái mũ vô dụng, còn là người phát minh một đời cơ giáp mới, người phát minh không gian cơ giáp, khi một loạt vinh quang đều treo trên đầu một người, mọi người rất dễ dàng xem nhẹ giới tính của hắn.
Thương Vân cùng Eugene đi xong đời này, hai người nằm song song cùng một chỗ, sau khi Eugene ly thế, Thương Vân cũng thoát ly vị diện.
Barton vẫn không tìm được Clara, cất giấu hắn như hồi ức tốt đẹp nhất, Clara lại ở trong phòng tối không chút sức sống.
Dillon cả đời đều không kết hôn, chỉ có một con trai alpha không rõ mẹ, kế thừa hạm đội Tinh Nguyệt. Cũng không biết phu nhân Stoke có hối hận không.
Không biết vì sao, trong lòng Thương Vân có chút suy sụp, Thanh Phong cũng không quấy rầy hắn, có một số việc cần chính hắn nghĩ thông suốt mới được.
“Bắt đầu nhiệm vụ kế tiếp đi.” Thương Vân khôi phục tinh thần, trò chơi càng ngày càng thú vị, hắn đại khái đã hiểu dụng ý của nhiệm vụ mà tiện nghi sư phụ muốn hắn làm, phần tình này hắn nhận.
“Cảm giác có nhiệm vụ thế nào? Có lẽ cũng sẽ có nhiệm vụ rất xảo quyệt nha.” Thanh Phong cố ý trêu đùa Thương Vân.
“Cứ việc phóng ngựa lại đây.” Thương Vân không phải người không biết tốt xấu, nhưng nếu bọn họ lựa chọn giấu giếm, hắn đây cũng đừng chọc thủng.
Đối với hành trình mới, Thương Vân là lòng tràn đầy chờ mong, trái tim có lạnh bao nhiêu, qua nhiều người toàn tâm toàn ý trả giá như vậy, cũng sẽ ấm lên đúng không!
Đệ nhất bộ hoàn