Chương 14: Sự cứu rỗi thiếu niên 14

Ôn Cận Vọng âm thanh khàn khàn ẩn nhẫn như là khóc nức nở, nhìn Chấp Khanh ánh mắt cường thế lại hèn mọn, tựa như đang nhìn xa không thể với tới thần linh...

Đừng rời đi được không......

Để cho hắn ngủ qua đi.

088 có chút không thể tưởng tượng nổi [ngươi nói cái gì? Ngươi...]

[Hắn nên ngủ]

Chấp Khanh nhìn nam nhân đỏ mắt, lạnh lùng lặp lại.

088 tâm tình thập phần phức tạp, lần đầu tiên nhìn thấy như thế hèn mọn BOSS...

[Tiến độ nhiệm vụ không đủ, không thể sử dụng ngoại lực]

Hơi thở ôn da^ʍ vọng một lần lại một lần muốn đem Chấp Khanh kéo vào vực sâu, hắn như là đối đãi một kiện trân bảo hiếm có, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt của nàng, si mê mà thành kính, "Tỷ tỷ..."

[Điểm dự chi]

Thanh âm Chấp Khanh mang theo tính bất khả kháng, nàng hơi nhắm mắt lại muốn cho mình tỉnh táo lại.

Hắn là nam chủ, nhiệm vụ hoàn thành nàng liền muốn rời đi.

Không cho được lời hứa.

Đột nhiên lạnh lùng nghiêm túc để 088 có chút sợ hãi, nhìn say mơ màng màng BOSS...

Nó cảm thấy hắn hẳn là cũng sẽ không biết.

Giây tiếp theo - -

Ôn Cận Vọng vừa rồi còn nhìn chằm chằm Chấp Khanh liền nhắm con ngươi phiếm hồng lại, toàn bộ trọng lượng đều đặt ở trên người Chấp Khanh.

Tê......

Chấp Khanh dùng hết khí lực toàn thân đẩy Ôn Cận Vọng qua một bên.

Nàng không nghĩ tới Ôn Cận Vọng thoạt nhìn gầy như vậy, so với trong tưởng tượng của nàng nặng hơn nhiều.

Nàng lật người lên, chuẩn bị xác nhận Ôn Cận Vọng có phải thật sự ngủ say hay không.

Nhìn thấy đuôi mắt Ôn Cận Vọng dính vào trong suốt, lông mi dài cuộn có chút phiếm quang, giờ phút này đặc biệt chói mắt.

Chấp Khanh ngây ngẩn cả người.

Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lau đi một giọt nước mắt, trái tim có chút đau đớn, nhưng trên mặt Chấp Khanh vẫn bình tĩnh như cũ.

Chấp Khanh lấy chăn cho hắn, cực kỳ cẩn thận đắp kín cho nam nhân say khướt......

Thanh âm cực kỳ mềm mại......

Ngủ ngon, A Cận.

Ngày hôm sau.

Chờ Chấp Khanh tỉnh lại sắc trời đã sáng, chỉ là như trước sấm sét vang dội.

Tỷ tỷ, chào buổi sáng.

Chấp khanh còn ngái ngủ bị dọa nhảy dựng, nàng nằm ở trên giường vừa mở mắt liền đối diện với con ngươi thâm thúy của Ôn Cận Vọng.

Sao tôi lại ở trên giường?

Phản ứng đầu tiên của Chấp Khanh chính là nhanh chóng thò đầu vào trong chăn xác nhận một chút, may mắn quần áo đều mặc rất tốt không có thay.

Nhưng cô nhớ rõ, tối hôm qua cô vẫn ở trên sô pha cùng Ôn Cận Vọng say rượu.

Tiếng sấm nhỏ, tia chớp ngừng, tiếng mưa rơi khiến cô dần buồn ngủ......

Ôn Cận đứng dậy rót nước ấm cho nàng, thân ảnh thon dài xuyên qua phòng, "Vừa tỉnh lại tỷ tỷ đã ngủ ở bên sô pha, liền đưa muội vào trong phòng.

Ồ......

Chấp Khanh nhớ tới tối hôm qua là tựa vào Ôn Cận Vọng sô pha ngủ, cũng không biết tỉnh lại có hay không suy nghĩ nhiều...

Em đi làm điểm tâm, tỷ tỷ có thể ngủ thêm một lát.

Ôn Cận nhìn thấu tâm tư của nàng, nhếch môi đi ra ngoài, tri kỷ đóng chặt cửa lại.

Chấp khanh hiện tại nhắm mắt lại trong đầu chính là bộ dáng Ôn Cận vọng hồng hai mắt cầu xin nàng không nên rời đi, trong lòng rất khó chịu. Phiền não xốc chăn lên phòng rửa mặt xử lý bản thân một chút......

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt trong gương, Chấp Khanh cau mày.

Có thể vừa mới mặc qua thân thể chịu không nổi, khí sắc tương đối kém đi... Nàng cũng không có suy nghĩ nhiều, hơi đánh chút má hồng che khuất sắc mặt tái nhợt.

Trong lúc vô tình, phát hiện xương đòn có chút vết đỏ.

Tay sờ lên không có cảm giác đau đớn, chỉ hơi đỏ lên...

Đây là chuyện gì xảy ra? "Chấp Khanh vuốt ve cái cổ đỏ lên, có chút nghi hoặc.

Đang yên đang lành sao lại có vết đỏ?

088 lên tiếng giải thích, 【 tối hôm qua ngủ đè đến, có chút dấu vết 】