Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Chi Tra Nữ Bị Bắt Cứu Vớt Đại Lão Hắc Hóa

Chương 61

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thanh âm bên kia vẫn khàn khàn, chịu đựng khó chịu thật lớn, "Ừ... hơi nóng. Sao anh biết?

À, vừa mới đi tìm Ôn Cận Vọng, vừa vặn gặp được người bạn kia của anh, cô ấy nói.

Ngữ khí bình bình đạm đạm, chân ga dưới chân Cố Hân lại đạp mạnh.

Tô Ngưng Hoan hôn mê hồ hồ ngã xuống giường, nóng đến mơ hồ cũng không cảm thấy hắn nói có vấn đề gì, chỉ là nghe được Ôn Cận vọng ba chữ đồng

Lỗ không khỏi co rụt lại.

Cô ho nhẹ hai tiếng, xoa huyệt Thái Dương, rất khó chịu không muốn nhiều lời, "A a, như vậy a......

Vừa lúc tôi không sao, mua cho cô ít thuốc mang qua, cô có ở nhà không?

Cố Hân dừng ở cửa tiệm thuốc, chuyển điện thoại đến di động nói tiếp, "Anh lập tức đến, em chờ anh một lát.

Tô Ngưng Hoan nghe được Cố Hân mua thuốc nói chuyện với nhân viên cửa hàng, vội vàng nói, "Ai ai ai... Tôi có thuốc, đã uống rồi...

Dùng... "Đến rồi.

Nhưng bị Cố Hân cắt ngang, giọng anh mang theo ý tứ không thể kháng cự, "Đã mua rồi, em chờ anh là được rồi.

Không cho Tô Ngưng Hoan cơ hội nói chuyện, anh trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Anh biết, biết cô muốn nói gì......

Cố Hân đạp chân ga đến cùng, ở Giang Thành, hiện tại Tô Ngưng Hoan chỉ có một người, sinh bệnh cũng chỉ có một người.

Anh biết cô rất khổ sở, chỉ là giả vờ kiên cường mà thôi.

Đã từng Tô Ngưng Hoan cũng là kiêu ngạo đại tiểu thư, chúng tinh phủng nguyệt, kiều quý đến giống cái công chúa.

Chẳng qua có một người cha mẹ vô trách nhiệm, buôn bán trái phép trong tù, một đêm từ đám mây rơi xuống bụi bặm, mặc dù không mắc nợ, nhưng

Là cuộc sống trôi qua cực hàn thảm.

Vốn nàng chính là tiểu công chúa quần áo đưa tay cơm đưa miệng, cũng không có bằng cấp rất cao cũng không có kỹ năng thực dụng.

Nếu không phải Ôn Cận vọng bận tâm tình cảm, hiện tại cô chỉ có thể làm công ở quán cà phê.

Mấu chốt nhất, Tô Ngưng Hoan sẽ không tiếp nhận bất luận cái gì hắn cung cấp trợ giúp, trừ phi người kia là Ôn Cận Vọng...

Cố Hân chua xót cười, mang theo thuốc vào một cái cũ nát tiểu khu, nơi này cách âm rất kém cỏi, vừa vào tiểu khu tựa hồ còn có thể nghe được lão phu thê tranh giành

Tiếng ồn ào, tiếng trẻ con chơi đùa, không dứt bên tai, rất ồn ào.

Quen thuộc gõ cửa, Tô Ngưng Hoan đỏ bừng cả mặt, đứng cũng không vững.

Cố Hân nhíu mày đỡ cô về phòng.

Rất khó có được, bởi vì Tô Ngưng Hoan sốt đến hồ đồ, cũng không có mâu thuẫn hắn chạm vào, hắn liền có thể lưu lại một mực chiếu cố nàng.

Đau lòng không chịu được, nhưng cảm thấy hạnh phúc đáng xấu hổ......

Cố Hân luôn bị chúng tinh phủng nguyệt cảm thấy mình ti tiện như thế, rất buồn cười.

Tô Ngưng Hoan sốt mơ hồ ngủ thϊếp đi, hắn liền một mực ở bên giường nhìn nàng ngủ nhan, mặt đỏ rực, thoạt nhìn rất ngoan.

Một đêm không ngủ, Cố Hân một ngày chơi võ mệt mỏi, nhưng vẫn chống đỡ không ngủ, hạ nhiệt độ cho cô...

Tô Ngưng Hoan sốt cao không có bất kỳ đề phòng, thậm chí nói mê sảng.

Mỗi câu không rời "Ôn Cận Vọng" khóc la hét, sẽ coi hắn là Ôn Cận Vọng, sẽ ôm hắn......

Trong lòng nổi lên chua xót ép đến cả người run rẩy, vẫn sẽ thật đáng buồn hấp thu khó có được ấm áp, như là rơi vào đám mây, lại như là rút gân lột xương

Đau đớn.

Hoan Hoan, ngươi nhìn xem ta là ai......

Tô Ngưng Hoan mơ mơ màng màng, tựa như không nghe thấy lời của anh, tiếp tục ôm anh.

Trên người nàng nóng đến đáng sợ, cơ hồ nóng đến phát điên.
« Chương TrướcChương Tiếp »