Chương 43

Ngoại trừ tượng gỗ rõ ràng kinh hãi, cả một mặt tường, tất cả đều vẽ cô. Từ trên xuống dưới càng ngày càng không bình thường, phía trên cùng nàng đã từng xem qua, đó là Ôn Cận vọng vẽ phác họa, ghi lại nụ cười của nàng. Mà xuống chút nữa, đều là tranh sơn dầu thật lớn, dán đầy mặt tường đều là, hình ảnh màu sắc cực kỳ tươi đẹp lại phá lệ quỷ dị dọa người.

Bên trong nàng đang khóc cầu cứu, hoặc là lẳng lặng nằm ở nơi đó một tia không được, không hề có sức sống, tựa như tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ. Lại muốn bao nhiêu khủng bố liền có bấy nhiêu khủng bố, hình ảnh đa số là màu đỏ tươi, khắc họa thân thể của nàng đường cong, nàng giãy dụa, nàng bị giam cầm hình ảnh...

Khuất nhục tuyệt vọng đều khắc ở trong con ngươi của nàng, vào giờ khắc này ngược lại trùng hợp với Chấp khanh trong tranh của Ôn Cận!

Du͙© vọиɠ đầy tường, tựa như một cái ác trảo đến từ địa ngục gắt gao lôi kéo nàng, đánh nát một tia lọc kính cuối cùng của Chấp Khanh đối với Ôn Cận Vọng.

Chỉ còn lại tuyệt vọng và kinh hãi, cảm giác lạnh thấu xương muốn Chấp Khanh khóc lên......

Du͙© vọиɠ, giam cầm, lăng nhục, những tượng gỗ này cùng tranh sơn dầu khắc họa hắn không chịu nổi nhất đập vào mắt xấu xí nội tâm!

Tên điên...... Tên điên!

Chấp Khanh con ngươi tràn ngập sợ hãi cùng thất vọng, cực lớn chênh lệch nhất thời có chút khó có thể tiếp nhận, nàng thất thần ngã ngồi dưới đất nhìn một phòng tác phẩm. Tất cả đều giống như trào phúng sự tín nhiệm của nàng đối với Ôn Cận Vọng nhiều năm như vậy, luôn cho rằng, hắn là thiếu niên sạch sẽ...

Ôn Cận Vọng đã từng được cho là một thiếu niên thiên tài, đối với phương diện nghệ thuật cực kỳ có tài hoa, thành tích xuất sắc, ở bên ngoài cao lãnh ở nhà nhu thuận.

Nhưng hắn là một tên điên biếи ŧɦái từ đầu đến cuối!

Chỉ là một mực che giấu du͙© vọиɠ tham lam của mình, nội tâm cực kỳ dơ bẩn......

Chấp Khanh lảo đảo đứng dậy, có chút giật mình, nàng muốn phá hủy những bức tranh khó coi này.

Vĩnh viễn hủy diệt......

088 vội vàng lên tiếng, phía sau lại chậm chạp nói không nên lời.

Không ngờ đã bại lộ, như vậy hắn có thể... không che giấu để những thứ này biến thành hiện thực.

Tay Chấp Khanh cầm búa cứ như vậy đọng lại trên không trung, nàng muốn thoát khỏi nơi này... Chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, là có thể vĩnh viễn rời đi!

Không bao giờ gặp lại Ôn Cận Vọng nữa......

Chấp Khanh hai tay vô lực buông xuống, búa "leng keng" rơi xuống đất, một tiếng vang thật lớn lại quy về yên tĩnh.

Cô thất thần thì thào tự nói, quanh quẩn trong phòng tối khép kín, "Không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ...

Không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ...... Bằng không liền vĩnh viễn vây ở bên cạnh hắn......

Nàng tựa như diều đứt dây rơi xuống vực sâu, quanh thân đều lạnh đến thấm vào trong xương cốt.

Cô chỉ có thể làm như không có việc gì rời khỏi nơi này, khôi phục nguyên trạng......

Chấp Khanh luống cuống tay chân nhặt vải đen trên mặt đất lên, thử che đậy giống như trước, từng người thân cao như nhau bại lộ mà tuyệt vọng, tay nàng che vải đen thủy chung nhịn không được run rẩy.

Vừa mới nâng tượng gỗ bị đẩy ngã lên, tiếng chuông 088 vang lên - -

[Ký chủ! Ôn Cận Vọng đã ở dưới lầu!]