Chương 31

Thừa dịp đau đớn ở chân được giảm bớt, Chấp Khanh hơi nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.

Hắc hóa giá trị+1, còn lại...

【 đinh -- hắc hóa giá trị -1, hắc hóa giá trị -1, hắc hóa giá trị+1. 】

【……】

Chấp Khanh cắn chặt răng hàm, mạnh mẽ từ trên sô pha làm lên, mỏng bị suýt nữa rơi xuống 【 có xong hay không? 】

088 không kịp trả lời [Đinh - - Hắc...]

Chấp khanh thở phào nhẹ nhõm, có chút bất đắc dĩ: [Ôn Cận vọng đang làm gì?]

088 suy tư hồi lâu đưa ra đáp án: [Đang nghĩ về em]

Một giây sau, 088 liền lại bị che đậy đóng cửa phòng tối nhỏ, chỉ có thể không tiếng động hò hét.

Nó cảm thấy mình nói cũng không sai a......

Chấp Khanh xốc chăn lên, dùng xong chân phải xỏ dép lê đỡ đồ dùng trong nhà xuất phát. Cô cố gắng nhảy nhẹ một chút, nhưng khó tránh khỏi sẽ có âm thanh.

Còn chưa đi được hai bước, cửa phòng thoáng cái bị mở ra dọa Chấp Khanh có chút đứng không vững, Ôn Cận Vọng gắt gao cau mày đi về phía nàng.

Không phải nói có chuyện gọi ta sao?

Có lẽ là bực bội, cà vạt của anh đã bị kéo xuống, cổ áo tùy ý mở rộng mấy cái nút áo, lộ ra một đoạn cổ thon dài trắng nõn. Hơi khom lưng ôm lấy Chấp Khanh một chân đứng trên mặt đất, Chấp Khanh lập tức ngửi thấy mùi thuốc lá đập vào mặt, trộn lẫn hương trầm mộc đặc biệt.

Chấp Khanh theo bản năng nhíu mày, "Anh hút thuốc.

Không phải nghi vấn là câu khẳng định, quanh thân hắn quanh quẩn nhàn nhạt mùi thuốc lá, như là chùa miếu đốt qua gỗ, mang theo dã tính cùng một tia thành kính.

Ừ.

Ôn Cận Vọng nhẹ nhàng ừ một câu, dưới ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng của đèn sợi đốt, sống lưng cao ngất như núi của hắn không có một tia lắc lư, vững vàng ôm Chấp khanh trong lòng, thân dài ngọc đứng ở trước cửa sổ sát đất. Đôi mắt yên lặng kia dập tắt ánh sáng, lại cô độc như ánh trăng nhàn nhạt đêm thu, xa cách mà xa xôi.

【 đinh -- hắc hóa giá trị -10, còn lại hắc hóa giá trị 77~】

Chấp khanh lần này là hoàn toàn không hiểu Ôn Cận Vọng đang suy nghĩ cái gì, bất quá giá trị hắc hóa cuối cùng giảm xuống là chuyện vô cùng tốt, cho hắn ôm một hồi lại có làm sao.

Tỷ tỷ xuống đây là muốn làm gì? "Hắn đột nhiên mở miệng, giọng nói nhàn nhạt.

Muốn xem ngươi đang làm gì.

Chấp Khanh nhìn chằm chằm vào con ngươi đen tối của Ôn Cận, lại chỉ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.

Ôn Cận Vọng cười khẽ một tiếng, chua xót lan tràn trong miệng, gian nan nói, "Đang suy nghĩ tại sao tỷ tỷ lại đẩy ta ra.

Chấp Khanh giương mắt, kinh ngạc bắt được hốc mắt phiếm hồng của Ôn Cận, lệ quang như có như không khúc xạ ánh sáng nhỏ vụn. Khóe miệng anh vẫn mỉm cười, cười nhìn cô.

Trái tim Chấp Khanh tựa như bị nắm chặt, ngàn vạn hồi ức đem nàng bao bọc đến khó có thể thông khí.

Nhưng lý trí đao chặt đứt tất cả ôn nhu, nàng vẫn trầm mặc, lựa chọn không nói một lời.

Tại sao?

Cả đời này Ôn Cận Vọng cũng sẽ không hiểu.

Ta đói bụng, A Cẩn.

Cô kinh ngạc nhìn phồn hoa bên ngoài cửa sổ sát đất, "Em muốn ăn bánh bao phố Tây, giống như trước kia, anh mua giúp em được không?"

Đôi mắt thâm trầm thê hồng của Ôn Cận Vọng buông xuống, đôi môi mỏng hơi gợi lên một nụ cười tự giễu, hắn nhẹ nhàng đặt Chấp Khanh ở trên sô pha.

Anh nói, "Được.

Lúc trước Chấp Khanh thích nhất cửa hàng bánh bao ở phố Tây, lúc nhặt được Ôn Cận Vọng hắn bẩn thỉu sắp bị đói đến hôn mê, Chấp Khanh lôi kéo hắn dẫn hắn đi phố Tây ăn bánh bao, đó là bữa đầu tiên bọn họ cùng nhau ăn. Đối với Ôn Cận Vọng mà nói, chấp khanh ngày đó là thiên sứ trời cao tặng cho hắn, chuyên môn đến cứu chuộc hắn.

Về sau, cho dù Ôn gia nghèo túng. Chấp khanh thỉnh thoảng vẫn rất muốn ăn, cho dù Ôn Cận dầm mưa chạy mười con phố cũng sẽ đặc biệt đi mua bánh bao cho Chấp khanh.

Chấp Khanh thất thần vùi trong sô pha mềm mại, mím chặt môi, không nói một lời nhìn Ôn Cận vọng rời đi.

[Ký chủ, ngươi luyến tiếc sao?]