Chương 29

Ôn Cận Vọng mặc dù biết là giả, nhưng vẫn có chút lo lắng nhíu mày, hơi ngồi xổm xuống.

"Chân nào?"

Chấp Khanh là thật sự đau, cắn răng thần tình khó chịu, "Tả... Chân trái! Tê... Chậm một chút chậm một chút! Đau muốn chết!"

Ôn Cận nhướng mày, cảm thấy diễn xuất của Chấp Khanh có chút tăng lên. Ngón tay thon dài trắng nõn giúp cô cởi giày cao gót, động tác hết sức nhẹ nhàng, tựa như đối đãi với một món trân bảo hiếm có.

"A! nơi đó sưng lên! thật sự sưng lên..." Chấp khanh mày liễu dựng thẳng, kêu đau đớn, thiếu chút nữa một cước đạp lên người Ôn Cận Vọng, may mắn cổ chân bị bàn tay kia của hắn cố định.

Tuy rằng không tin, nhưng mắt cá chân Chấp Khanh xác thực sưng lên, đôi chân trắng nõn khéo léo giờ phút này xanh tím một mảng lớn, thoạt nhìn thập phần nghiêm trọng.

Ôn Cận Vọng cơ hồ là trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, phán đoán một chút chỉ là trẹo chân mới thở phào nhẹ nhõm, đem chân trái Chấp Khanh nhẹ nhàng đặt tốt lại nhanh chóng đứng dậy.

Ngoan ngoãn ngồi yên đừng nhúc nhích.

Ôn Cận Vọng chân dài bước tới lấy hòm thuốc, đi tủ lạnh lấy hai khối đá, thành thạo tiêu sưng cho Chấp Khanh. Khối băng lành lạnh dán ở cổ chân, cô theo bản năng rụt chân về, lại sớm bị anh dự đoán đè bắp chân lại.

Đau......

Không phải lần đầu tiên, lần đầu tiên Chấp Khanh đi giày cao gót cũng bị trẹo, cho nên chăm sóc cô vô cùng thuần thục.

Ánh mắt Ôn Cận Vọng ngưng trọng, làn da trắng nõn của Chấp Khanh bầm tím đỏ sưng lên một khối lớn thoạt nhìn phá lệ đột ngột, Ôn Cận Vọng cau chặt mày gắt gao nhìn chằm chằm vào khối máu bầm kia.

Bàn tay anh nhẹ nhàng cố định khối băng trong lòng bàn tay, cố gắng không làm đau cô. Cố gắng hết sức dịu dàng, giọng nói cũng không vững vàng, "Bị trẹo lúc nào?

Vấn đề này cũng làm cho Chấp Khanh đang đau đến mắt ứa nước mắt chợt khựng lại, cân nhắc nói, "Lúc khiêu vũ...

Nhìn thấy Chấp Khanh tràn ra nước mắt, Ôn Cận vọng che giấu đáy mắt đau lòng, trầm giọng nói, "Ở trên xe vì sao không nói?

"Mới vừa rồi ở trên xe không đau lắm, ngươi đem ta ngã lại càng đau..."

Chấp Khanh hít sâu khí lạnh, thanh âm nhiều hơn một tia ủy khuất. Trước kia đều là nàng sẽ giáo huấn Ôn Cận Vọng, hiện tại lập tức ngược lại nàng cũng không dám phản bác.

Đôi mắt u ám của Ôn Cận Vọng giật mình, hồi lâu thanh âm khàn khàn mới truyền tới.

Tỷ tỷ...... Là lỗi của ta. "Ôn Cận dùng băng cực kỳ nhẹ nhàng xoa xoa chỗ sưng đỏ của nàng, thanh âm khẽ run," Là ta không khống chế tốt chính mình......

Sẽ không làm em đau nữa...

Một tiếng cuối cùng giống như nỉ non giống như hứa hẹn, cảm xúc trong mắt hắn khó dò, con ngươi hơi phiếm hồng ma giật mình nhìn chằm chằm Thanh Tử ở cổ chân, đau lòng đáy mắt không che giấu được, cảm xúc đông nghịt tự trách hiện lên đáy mắt.

Không khống chế tốt, hiểu lầm tỷ tỷ, còn làm đau nàng......

Lông mi Ôn Cận khẽ run, thử che khuất cảm xúc ngàn vạn sợi trong mắt.

Chấp Khanh cho rằng lấy đau đớn làm cái giá phải trả, giá trị hắc hóa vừa mới tăng lên hẳn là giảm trở về mới đúng, kết quả vẫn là nửa ngày cũng không có động tĩnh. Ngược lại vẻ mặt Ôn Cận Vọng lại càng không thích hợp, áp lực tâm lý thật lớn đè nặng trên người nàng.

Tuy rằng quả thật rất không vui, nhưng vì trấn an tâm tình của hắn, chấp khanh chịu đựng đau đớn để cho thanh âm tận khả năng ôn nhu một chút, "Không sao..."

"Lần sau đừng giận em dễ dàng như vậy được không?"

Chấp Khanh cúi người tới gần Ôn Cận Vọng một chút, đối diện với đôi mắt đen của hắn có thêm vài phần nghiêm túc.

Được......

Ôn Cận vọng đáp ứng, ánh mắt ảm đạm đảo qua con ngươi ướt sũng của Chấp Khanh, đáy mắt hiện lên dị quang không dễ phát hiện.

Khóc lên, hình như đẹp hơn......