Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Chi Tôi Từ Chối Làm Bia Đỡ Đạn

Chương 8: Nam thanh niên trí thức ở thập niên 70 (8)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bên kia, những cô gái chưa chồng thì vây quanh Ngưu Đào Hoa hỏi han tình hình của Quý Nguyên Cảnh, có người len lén nhìn về phía Nguyên Cảnh, sau đó đỏ mặt.

Ngưu Đào Hoa đã đính hôn, tuy rằng cũng cảm thấy Quý Nguyên Cảnh đẹp trai, thỉnh thoảng nhìn ngắm cũng rất mãn nhãn, nhưng lại không nảy sinh ý nghĩ gì khác:

"Mấy cậu muốn biết thì đừng hỏi tôi, trực tiếp hỏi Quý Nguyên Cảnh đi, hay là để tôi đi hỏi giúp mấy cậu?"

Ngưu Đào Hoa làm bộ muốn đi về phía Quý Nguyên Cảnh, dọa cho đám con gái kia đồng loạt đưa tay ra kéo cô lại, có hai người còn véo cô một cái:

"Ngưu Đào Hoa, cậu muốn chết hả, nếu cậu hỏi như vậy, thì sau này chúng tôi còn mặt mũi nào sống ở trong thôn nữa?"

Bên kia cười đùa ầm ĩ, Trần Kiến Hoa chú ý tới, huých Quý Nguyên Cảnh, ra hiệu cho cậu nhìn sang bên đó, nói:

"Bọn họ chắc chắn đang nói về cậu, cậu này, đi đến đâu cũng được hoan nghênh."

Người so với người, thật sự là muốn tức chết người ta mà.

Lâm Đống nhìn làn da của Quý Nguyên Cảnh còn trắng hơn cả con gái, vừa ra mồ hôi lại càng trắng hơn, không nhịn được cười nói:

"Có lẽ chờ một tháng nữa, không, có lẽ không cần đến một tháng, tình hình của Nguyên Cảnh sẽ khá hơn một chút."

Bao gồm cả những nữ thanh niên tri thức kia, sau khi xuống nông thôn thì không ai không bị rám nắng, anh ta đương nhiên cho rằng Quý Nguyên Cảnh qua một thời gian nữa cũng sẽ gia nhập vào đội ngũ của bọn họ.

Nhưng một tháng trôi qua rất nhanh, eo Trần Kiến Hoa đã không còn đau nữa, vết phồng rộp trên tay bị vỡ ra rồi lại kết vảy thành chai sạn, da vốn dĩ đã không trắng, sau một tháng lại càng đen hơn, nhưng nhìn Quý Nguyên Cảnh, so với lúc mới đến thì không khác gì, phơi nắng hơn một tháng rồi, vậy mà hoàn toàn không đen, ngay cả Trần Kiến Hoa là đàn ông cũng phải ghen tị, huống chi là mấy nữ thanh niên tri thức kia.

Quý Nguyên Cảnh như vậy đi trong thôn trông vô cùng nổi bật, cho dù trên người cậu có dính bùn đất, thì người ta cũng sẽ nói chàng trai trẻ này đẹp trai lại sạch sẽ, những ông bà trong thôn có ấn tượng rất sâu sắc với Quý Nguyên Cảnh, mỗi khi nhắc đến cậu đều sẽ nói là chàng trai đẹp trai nhất.

Ngoại trừ Vương Linh ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, thì bốn thanh niên tri thức còn lại đều đã thích nghi với cuộc sống ở nông thôn.

Hôm nay tan làm sớm, Trần Kiến Hoa cùng Lâm Đống đến viện thanh niên tri thức chơi, Nguyên Cảnh không thích đến đó, một mình đi về.

Nơi cậu và Trần Kiến Hoa làm việc không cùng chỗ với Khương Thanh Sơn, vừa đẩy cửa rào bước vào sân, nhìn thấy Khương Thanh Sơn đang chuẩn bị ra ngoài.

"Anh Khương, anh định đi đâu vậy?" Nguyên Cảnh nhập gia tùy tục, gọi Khương Thanh Sơn theo cách gọi của Trần Kiến Hoa.

Người đàn ông này thật sự rất ít nói, có khi cả ngày cũng không nói được một hai câu với Khương Thanh Sơn, nhưng bởi vì ngày nào hai người cũng tập võ ở trong sân, nên cũng coi như là có chút ăn ý.

"Tôi lên núi xem có gì để săn không." Khương Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn Quý Nguyên Cảnh.

Không ít người trong thôn bàn tán về Quý Nguyên Cảnh, anh đi đến đâu cũng có thể nghe thấy.

Bây giờ nhìn kỹ, người này quả thật rất thu hút, còn có người nhờ anh hỏi Quý Nguyên Cảnh có đối tượng chưa, muốn tìm người như thế nào, anh trực tiếp lờ đi.

Khương Thanh Sơn vừa nói xong, Nguyên Cảnh liên tưởng đến mùi vị của gà rừng, thỏ rừng, còn có thịt heo rừng, nước miếng tiết ra nhanh hơn, tuy rằng ăn cơm có thể no bụng, nhưng hơn một tháng rồi không được ăn thịt, cậu cũng rất thèm.

Nguyên Cảnh lập tức hỏi: "Anh Khương, anh có thể dẫn em theo được không? Em không quen thuộc với địa hình núi non ở đây, em nhất định sẽ không kéo chân anh đâu."

Khương Thanh Sơn thầm nghĩ nếu như Quý Nguyên Cảnh mà còn kéo chân, thì trong thôn này không còn ai không kéo chân nữa.

Tuy rằng cơ bản không giao tiếp gì với Quý Nguyên Cảnh, nhưng buổi sáng lúc Quý Nguyên Cảnh tập võ, anh đã quan sát từ bên cạnh, lực đạo và chiêu thức quyền pháp đó không phải người bình thường có thể có được, đám nam nữ bên ngoài đều bị vẻ ngoài của Quý Nguyên Cảnh lừa gạt rồi.

Anh gật đầu nói: "Được, cậu đi nhanh lên."

"Em lấy con dao chặt củi là đi ngay."

Nguyên Cảnh vào bếp tìm con dao chặt củi rồi cùng Khương Thanh Sơn xuất phát, hai người một trước một sau đi về phía sau núi.

Nguyên Cảnh biết bây giờ những thứ trên núi đều thuộc về tập thể, nhưng đội sản xuất Hồng Tinh quản lý không nghiêm ngặt, đối với việc người dân trong thôn lên núi đều là nhắm một mắt mở một mắt, huống chi người trong thôn có thể đi săn không nhiều.

Khương Thanh Sơn lại đi con đường nhỏ ít người qua lại, trên đường không gặp một ai, Nguyên Cảnh nhìn chân Khương Thanh Sơn hơi khập khiễng ở phía trước, cảm thấy có chút tiếc nuối, nhìn anh ngày nào cũng tập võ buổi sáng là biết anh không thể nào buông bỏ được mọi thứ trong quân đội, cách làm việc cũng mang theo phong cách của quân đội.

"Anh Khương." Nguyên Cảnh thuận miệng hỏi: “Chân của anh thật sự không thể chữa khỏi sao? Anh đã tìm thầy thuốc Đông y xem qua chưa?"

Khương Thanh Sơn hơi khựng lại, quay đầu nhìn Quý Nguyên Cảnh một cái, dường như là muốn xem Quý Nguyên Cảnh hỏi câu này là có ý gì.

Nguyên Cảnh mỉm cười giải thích: "Anh Khương nhất định vẫn muốn quay lại quân đội đúng không, nếu như có cơ hội chữa khỏi chân cho anh, chẳng phải là hoàn thành tâm nguyện của anh sao?"

Lý do Nguyên Cảnh chủ động nói ra những lời này, là bởi vì cuộc sống hơn một tháng nay khiến cậu hiểu ra, cho dù cậu thay thế một người khác để hoàn thành cuộc đời của cậu ấy, nhưng cũng không thể nào tách mình ra khỏi cuộc sống này.
« Chương TrướcChương Tiếp »