Mã Lệ Lệ hai mắt sáng long lanh, Khương Thanh Sơn đúng là người đàn ông tốt của thời đại mới, Trần Kiến Hoa vẫn chưa đạt đến cảnh giới của anh Khương, cần phải bồi dưỡng thêm.
Lúc nói chuyện Trần Kiến Hoa chủ động kể tình hình ở nhà, xa nhà mấy năm, ban đầu có lẽ bố mẹ rất thương anh ta, nhưng sau này anh cả lấy vợ, bố mẹ có cháu trai, dần dần dồn hết tâm sức lên cháu.
Nhà anh ta vốn đã không rộng rãi, căn phòng vốn thuộc về anh ta cũng bị cháu trai cháu gái chiếm mất, mẹ anh ta không nỡ để cháu trai cháu gái dọn ra, nghĩ dù sao không bao lâu nữa con trai út cũng phải đi học, chi bằng ở tạm nhà khách mấy hôm, đỡ phải phiền phức.
Nói thật, nghe bố mẹ nói vậy, trong lòng Trần Kiến Hoa lạnh lẽo, phát hiện ra khi trở về anh ta đã là người ngoài, không thể hòa nhập vào gia đình này nữa.
Anh ta là con trai cũng chỉ đến thế mà thôi, có thể thông cảm cho sự khó xử của bố mẹ, nhưng Lệ Lệ là con dâu mới về nhà chồng, vậy mà ngay cả một đêm cũng không được ở.
Trần Kiến Hoa không muốn vợ phải chịu uất ức cùng mình, nên tức giận bỏ cơm tối, trực tiếp dẫn Mã Lệ Lệ bỏ đi, đến nương nhờ Quý Nguyên Cảnh.
“Nguyên Cảnh, cậu nói xem sao con người lại thay đổi nhanh như vậy? Bố mẹ tôi là vậy, anh cả tôi cũng vậy, chị dâu có suy nghĩ gì cũng không có gì lạ, nhưng anh cả tôi từ đầu đến cuối đều khoanh tay đứng nhìn, ngay cả một câu giữ chúng tôi ở lại cũng không nói, nghĩ đến lúc tôi mới xuống nông thôn, anh cả tiễn tôi còn đỏ hoe mắt, lén nhét cho tôi tiền và tem phiếu.”
Trần Kiến Hoa than thở với Nguyên Cảnh, ở nông thôn, anh ta vô cùng mong nhớ được trở về thành phố, trở về nhà, nhưng bây giờ đã trở về, lại phát hiện ra mình không thể hòa nhập được nữa.
Mã Lệ Lệ ngược lại không tức giận lắm, cô thấy như vậy cũng tốt.
Chị dâu của Kiến Hoa đề phòng bọn họ quay về phân chia nhà cửa, nhưng cô thật sự không để tâm đến chút tài sản đó của nhà họ Trần, hơn nữa sau này trái tim Kiến Hoa sẽ luôn hướng về phía cô.
“Đúng rồi, Nguyên Cảnh cậu không về nhà sao? Nhà cậu thế nào? Có giống tôi không?” Trần Kiến Hoa muốn tìm kiếm sự đồng cảm từ Nguyên Cảnh.
Nguyên Cảnh cười lạnh lùng: “Gần một năm nay không có thư từ gì nữa, để sau này rồi nói đi, đợi bố tôi về tôi sẽ ở cùng bố, cũng không cần đến nhà họ Trịnh nữa.”
Trần Kiến Hoa lúc này mới nhớ ra tình huống của Quý Nguyên Cảnh còn phức tạp hơn anh ta nhiều, nhất thời cảm thấy chuyện của mình chẳng đáng là gì.
Ngày hôm sau, Trương Hà Liễu và Quý Nguyên Cảnh chính thức xác lập quan hệ thầy trò, vừa hay ông cũng đang kiêm nhiệm giảng dạy ở trường Đại học Y Bắc Kinh, tin rằng có ông che chở, đồ đệ nhỏ ở trường Đại học Y Bắc Kinh chắc chắn sẽ không bị ai bắt nạt, còn hẹn thời gian với Nguyên Cảnh, để cậu chuẩn bị tâm lý, sau này nhiệm vụ của Nguyên Cảnh sẽ rất nặng, ngoài việc học ở trường, ông còn tranh thủ thời gian truyền dạy hết những gì mình học được cho Nguyên Cảnh.
Nguyên Cảnh không cảm thấy có gì, sau khi anh Khương trở về quân đội, cậu ngoài học tập ra vẫn là học tập.
Về phần nhiệm vụ của cậu và chuyện nhà họ Trịnh, cậu phát hiện ra căn bản không cần cậu phải cố ý làm gì để trả thù nhà họ Trịnh, chỉ cần cậu còn tồn tại, chỉ cần ông Quý còn tồn tại, bọn họ sẽ luôn ở thế bất bại, nhà họ Trịnh có muốn làm gì cũng không được.
Chơi được hai ngày, đã đến ngày ba người Nguyên Cảnh khai giảng, Trần Kiến Hoa và Mã Lệ Lệ đương nhiên không cần Khương Thanh Sơn đưa đi nữa, trước là Trần Kiến Hoa đưa vợ đến trường Đại học Sư phạm Bắc Kinh, sau đó anh ta mới đến trường Đại học Bách khoa.
Khương Thanh Sơn đưa Nguyên Cảnh đến trường Đại học Y Bắc Kinh, chạy đôn chạy đáo làm xong mọi thủ tục, lại đến ký túc xá giúp Nguyên Cảnh dọn dẹp giường chiếu.
Nguyên Cảnh chọn giường tầng trên, đợi Khương Thanh Sơn từ trên giường xuống, liền nhìn thấy chăn đã được anh gấp thành hình khối vuông vức, ga giường cũng được vuốt phẳng phiu không một nếp nhăn.
Nhìn ánh mắt Nguyên Cảnh, Khương Thanh Sơn lúc này mới nhận ra mình đã mang thói quen trong quân đội ra ngoài, đang định giải thích thì Nguyên Cảnh cười nói:
“Tốt lắm, tiếc là anh Khương không ở đây, em không giữ được nguyên dạng như vậy.”
“Không sao, Nguyên Cảnh em thấy thoải mái là được rồi. Đi căng tin xem nào, tranh thủ lúc anh còn ở đây, giúp em mua thêm phiếu ăn, anh không có ở đây, em đừng có ăn uống tiết kiệm.”
Bản thân Khương Thanh Sơn ở trong quân đội, gần như không có chỗ nào cần phải tiêu tiền, nên nghĩ mỗi tháng trích một nửa số tiền trợ cấp gửi cho mẹ, số còn lại đưa hết cho Nguyên Cảnh.
Ởđây không giống đội sản xuất Hồng Tinh, có thể vào núi săn bắn hái thuốc để đổi lấy tiền, hơn nữa Nguyên Cảnh phải học tập, cũng không có thời gian.
Bọn họ rời đi, đợi các bạn cùng phòng khác đến ký túc xá, nhìn thấy giường của Nguyên Cảnh, còn tưởng ký túc xá bọn họ có một người bạn cùng phòng là đồng chí quân nhân.
Nguyên Cảnh khai giảng, Khương Thanh Sơn cũng trở về quân đội, không thể nào cứ ở lại Bắc Kinh chăm sóc Nguyên Cảnh mãi được.
Cuộc sống học tập bận rộn bắt đầu, tình cảm với mấy người bạn cùng phòng cũng nhàn nhạt, bởi vì mọi người đều tranh thủ cơ hội khó có được này để nâng cao bản thân, bù đắp lại khoảng thời gian đã mất, trước khi đi ngủ gần như không nhìn thấy ai trong ký túc xá.
Có lẽ đối với những người bạn cùng phòng khác, ấn tượng về Nguyên Cảnh chính là cậu bạn cùng phòng này có vẻ ngoài quá mức xinh đẹp, khiến các nữ sinh khác đều phải lép vế.
Mãi cho đến khi có người bên ngoài trường tìm Nguyên Cảnh, Nguyên Cảnh mới nhớ đến lời Đào Dũng Quốc nói trước khi rời đi, anh ta đã nhờ một người anh em ở Bắc Kinh giúp cậu tìm nhà, có tin tức sẽ báo cho Nguyên Cảnh.