Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Chi Tôi Từ Chối Làm Bia Đỡ Đạn

Chương 49: Nam thanh niên trí thức ở thập niên 70 (49)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chờ Đào Dũng Quốc rời đi, Nguyên Cảnh mỉm cười nói: "Anh Đào có phải quên mất rồi không, em cũng là người Kinh Thành, chúng ta ra ngoài chơi, còn chưa biết ai dẫn ai đâu, có điều nghỉ ngơi một đêm đã, ngày mai đến chỗ ông Trương một chuyến."

Khương Thanh Sơn cũng bật cười, chắc là Đào Dũng Quốc đã quên mất chuyện này, mỉm cười gật đầu:

"Phải đấy, ngày mai anh đi cùng em, cần mang theo quà gì không? Để anh đi chuẩn bị, em ngồi tàu hỏa mấy ngày liền, chắc mệt lắm rồi, tắm rửa rồi đi ngủ một giấc đi, đến giờ cơm tối anh gọi em."

Nguyên Cảnh không từ chối, mua gì thì để Khương Thanh Sơn tự mình quyết định, dù sao cậu cũng mang theo một ít dược liệu đã bào chế sẵn, tặng cái này là thiết thực nhất, ngồi tàu hỏa quả thật rất mệt, sau khi tắm rửa sạch sẽ, vừa nằm xuống giường đã ngủ thϊếp đi.

Trước khi ra khỏi cửa, Khương Thanh Sơn nhẹ nhàng đi đến bên giường phòng Nguyên Cảnh, tham lam nhìn ngắm lông mày lông mi của cậu một lúc lâu, sau đó mới rón rén rời đi.

Nào ngờ anh vừa đi, Nguyên Cảnh đã mở mắt ra, trong mắt không hề có chút buồn ngủ nào, nhìn về phía cửa phòng, ánh mắt lộ vẻ trầm tư.

Đây là sự cảnh giác mà cậu đã tôi luyện được ở tận thế, nếu không có sự cảnh giác này, thì không đợi đến lúc zombie vây thành, cậu đã chết trong tay đồng loại nham hiểm rồi.

Con ngươi Nguyên Cảnh đảo một vòng, trong mắt hiện lên ý cười, xoay người ngủ tiếp.

Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, liền ngửi thấy mùi thức ăn quen thuộc, Nguyên Cảnh hít hít mũi, phải nói là, tuy rằng tay nghề nấu nướng của dì Quế Lan tốt hơn anh và Trần Kiến Hoa, nhưng so với Khương Thanh Sơn thì kém xa.

Dì Quế Lan nhiều nhất chỉ có thể nấu vài món ăn gia đình, còn Khương Thanh Sơn thì đã học được vài chiêu trong quân đội, nấu ra món nào món nấy đều thơm ngon đẹp mắt.

Khương Thanh Sơn rời đi hơn hai năm, Trần Kiến Hoa đã nhắc đến không biết bao nhiêu lần.

Chưa đợi Khương Thanh Sơn đến gọi, Nguyên Cảnh đã thức dậy, thay quần áo xong, men theo mùi hương tìm đến phòng bếp, thò đầu vào trong nhìn.

Khương Thanh Sơn đang cầm xẻng xào rau, cảm nhận được động tĩnh phía sau, Khương Thanh Sơn tranh thủ quay đầu lại nhìn, mỉm cười:

"Nguyên Cảnh, em dậy rồi à, mau đi đánh răng rửa mặt, cơm sắp xong rồi."

Nguyên Cảnh đi vào, vài món ăn đã làm xong, còn có cả một bát thịt kho tàu khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Cậu bèn duỗi tay nhón một miếng ném vào trong miệng, cười hì hì nói:

“Thật nhớ đồ ăn anh Khương nấu, nhân lúc anh ở đây nấu vài bữa khao em đi.”

Nụ cười trên mặt Khương Thanh Sơn càng tươi:

“Được, hễ có thời gian rảnh anh sẽ nấu cơm cho em ăn.”

Khương Thanh Sơn thầm nghĩ, may mà anh biết nấu ăn, hơn nữa hai năm nay cũng nhân cơ hội học thêm được kha khá món, quả nhiên không uổng công, nếu có thể dựa vào điểm này giữ chân Nguyên Cảnh thì tốt quá.

Đánh răng rửa mặt xong, Nguyên Cảnh vui vẻ đi ăn cơm, Khương Thanh Sơn múc cho cậu bát canh để lót dạ, vừa ngủ dậy đã ăn đồ nhiều dầu mỡ không tốt, Nguyên Cảnh không hề phản đối, Khương Thanh Sơn nói sao cậu nghe vậy.

Vừa uống canh xong, gắp được miếng đầu tiên thì có người gõ cửa, hai người nhìn nhau.

“Chắc không phải anh Đào, chẳng lẽ là hai người Kiến Hoa?”

“Em cứ ăn đi, anh ra mở cửa xem sao.” Khương Thanh Sơn đang vui vẻ cho Nguyên Cảnh ăn thì bị quấy rầy, tâm trạng không được tốt lắm.

Khương Thanh Sơn mở cửa, người đứng ngoài chính là vợ chồng Trần Kiến Hoa đang lo lắng bất an, nhìn thấy Khương Thanh Sơn như nhìn thấy cứu tinh: “Em còn sợ tìm nhầm nhà, may quá anh Khương ở nhà, Nguyên Cảnh có ở đó không? Tôi đưa Lệ Lệ đến nương nhờ hai người.”

“Mọi người đây là?” Khương Thanh Sơn chú ý thấy bọn họ mang cả hành lý đến.

Trần Kiến Hoa lau mặt, nói: “Nói ra thì dài lắm, Lệ Lệ theo em chịu khổ rồi.”

Mã Lệ Lệ không nói xấu nhà chồng, dù sao Trần Kiến Hoa đứng về phía cô là được rồi, giải thích: “Nhà chật, nhất thời không dọn ra chỗ cho chúng tôi ở được, thà ở nhà khách còn hơn, chi bằng đến nương nhờ hai người.”

“Vào đi.” Lúc này Khương Thanh Sơn không còn chút ý cười nào trên mặt, nhưng trước giờ anh vẫn vậy, hai người đều không cảm thấy kỳ quái.

Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn, mắt Trần Kiến Hoa sáng lên: “Anh Khương, chúng em không đến đúng lúc hai người ăn cơm đấy chứ, thế thì chúng em có diễm phúc rồi, Lệ Lệ, mau bỏ hành lý xuống rửa tay đi, anh nói cho em biết, tay nghề nấu nướng của anh Khương là nhất đấy.”

Sắc mặt Khương Thanh Sơn lại đen thêm một tầng, Nguyên Cảnh đứng ở cửa ngoắc tay với anh, Khương Thanh Sơn vội vàng đi tới, Nguyên Cảnh nhét đũa vào tay anh, nói: “Nhanh lên, tranh thủ lúc Kiến Hoa còn đang rửa tay, ăn thêm mấy miếng nữa đi, nấu cả buổi trời, đừng cuối cùng lại vào bụng cậu ta hết.”

Lông mày Khương Thanh Sơn lại hơi nhướng lên, quả nhiên Nguyên Cảnh vẫn thương anh, thế liền kéo Nguyên Cảnh sải bước quay về bàn ăn, không đợi hai người Trần Kiến Hoa vào, đũa đã nhanh chóng gắp thức ăn, toàn nhắm vào món Nguyên Cảnh thích ăn và món chính, bát cơm của Nguyên Cảnh nhanh chóng được chất thành một ngọn núi nhỏ.

Trần Kiến Hoa vừa vào cửa đã kêu lên hai tiếng oa oa, nhanh chóng nhào tới bàn ăn, Nguyên Cảnh nhìn thấy thế, cũng vội vàng gắp cho Khương Thanh Sơn mấy đũa, lần này khóe miệng Khương Thanh Sơn cong lên, nói với Nguyên Cảnh:

“Mau ăn đi, đừng đợi bọn họ.”

Mã Lệ Lệ vừa bước vào cửa đã khựng lại, làm lộ liễu như vậy, có ổn không?

May mà Trần Kiến Hoa biết thương vợ, đang gắp thức ăn vào bát cho cô, Mã Lệ Lệ lặng lẽ đi về phía bàn ăn.

Mọi người tranh nhau gắp thức ăn vui vẻ, Mã Lệ Lệ ăn rất nhanh, những chuyện không vui gặp phải ở nhà chồng đều bị ném ra sau đầu.

Mấy người ăn no căng bụng, Khương Thanh Sơn pha mấy ly trà cho bọn họ vừa nói chuyện vừa tiêu cơm, còn mình thì đi dọn dẹp nhà bếp rửa bát, Mã Lệ Lệ muốn giúp đỡ cũng không cho.
« Chương TrướcChương Tiếp »