"Nhà họ Đỗ đúng là quá đáng, dám qua mặt chúng ta, hơn nữa xem cách hành xử của Đỗ Vệ Quốc ở dưới đó, rõ ràng là không hề kiềm chế, suýt chút nữa lại hại một thanh niên trí thức khác. Chuyện này em cứ yên tâm, cháu của em chính là cháu của anh, anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích."
Bộ trưởng Uông cảm thấy lời vợ nói rất có lý, anh bẻ gãy chân tôi, vậy thì tôi cũng bẻ gãy chân anh, không còn gì công bằng hơn.
Nếu thật sự đưa người về tỉnh thành, mấy bên đôi co qua lại, chưa chắc đã có thể khiến Đỗ Vệ Quốc bị thương nặng.
Chi bằng đưa anh ta xuống nông thôn, ngược lại nếu có chuyện gì xảy ra, nhà họ Đỗ cũng không kịp trở tay, đến lúc bọn họ biết thì đã muộn.
Nhà họ Đỗ tự cho là thông minh, lần này ông muốn cho nhà họ Đỗ biết thế nào là thông minh bị thông minh hại.
Hôm nay Nguyên Cảnh đến bưu điện thị trấn gửi bưu phẩm. Trời đã lạnh, nông trường mà ông Quý đang ở nằm ở phía bắc, nhiệt độ ở đó chỉ có thể thấp hơn.
Trước đó Nguyên Cảnh đã gửi một lần quần áo bông, giày bông cho ông, lần này gửi là đồ bảo vệ đầu gối, mũ len, áo khoác lông thỏ làm từ lông thỏ săn được, thêm một ít thịt khô, rau khô.
Nếu có thể, Nguyên Cảnh còn muốn gửi thêm hai cái chăn bông cho ông Quý, chỉ là không tiện gửi đi.
Da thỏ là do Khương Thanh Sơn thuộc da, anh đã học được từ những người chuyên nghiệp trong quân đội.
Đồ bảo vệ đầu gối, áo khoác và quần áo bông lần trước đều do Quế Lan thẩm và Khương Thanh Sơn cùng nhau may, chỉ có hai đôi giày bông là do Nguyên Cảnh bỏ tiền ra thuê một người phụ nữ đảm đang trong thôn làm.
Nguyên Cảnh cảm thấy có thể gặp được Khương Thanh Sơn là phúc khí của mình, dùng lời của Trần Kiến Hoa để hình dung, thì anh Khương quả thật rất đảm đang, nhưng cậu cũng tin rằng những lời này tuyệt đối không thể nói ra trước mặt anh Khương.
Sau khi gửi bưu phẩm xong, Nguyên Cảnh lại mua một ít gia vị ở thị trấn, sau đó đạp xe, đội gió lạnh trở về đội sản xuất Hồng Tinh.
Lúc sắp vào thôn, cậu nhìn thấy một bóng người đạp xe phía trước đi về hướng viện thanh niên trí thức, Nguyên Cảnh nheo mắt lại, không cần nói cũng biết, chắc chắn là tên Đỗ Vệ Quốc kia rồi.
Tên này đến bây giờ vẫn còn sống nhăn răng, trong một tuần thì có bốn, năm ngày chạy đến chỗ bọn họ, đội sản xuất Hướng Dương cũng không ai nói gì.
Chờ đến khi bóng dáng kia đã đi khuất, Nguyên Cảnh mới thu hồi tầm mắt, đạp xe về phía nhà họ Khương.
Vào trong sân, Khương Thanh Sơn đi ra đón, cầm lấy thứ đang treo trên ghi đông xe đạp, nhìn Nguyên Cảnh dắt xe vào nhà kho bên cạnh bếp.
Lúc này, Thiết Đản vừa chạy nhảy từ ngoài vào, vừa nhìn thấy Khương Thanh Sơn liền giật mình, đứng im tại chỗ ngoan ngoãn chào hỏi.
Khương Thanh Sơn nhìn hai mắt đứa trẻ đảo một vòng, liền biết nó đang tìm Quý Nguyên Cảnh.
Chuyện Nguyên Cảnh bảo Thiết Đản làm, anh đều rõ như lòng bàn tay, cũng không ngăn cản, xách đồ đi vào nhà, nói:
"Chú Quý của cháu lát nữa sẽ ra."
"Dạ." Thiết Đản ngoan ngoãn gật đầu.
Khương Thanh Sơn vừa vào nhà, Nguyên Cảnh dựng xe xong cũng từ nhà kho đi ra. Thiết Đản lập tức như viên đạn nhỏ lao tới, miệng kêu lên:
"Chú Quý, tên đáng ghét kia lại đến rồi."
Nguyên Cảnh thấy Khương Thanh Sơn sau khi bỏ đồ xuống liền đứng ở cửa nhìn, liền xoa đầu Thiết Đản cười nói:
"Trời lạnh lắm, sau này đừng chơi ở ngoài lâu, sẽ bị cảm lạnh đấy."
"Thiết Đản không sợ lạnh." Đứa bé ngẩng cái đầu nhỏ lên kiêu ngạo nói.
Nguyên Cảnh sờ sờ vào lưng áo nó, toàn là mồ hôi, xem ra là chạy chơi ở ngoài rồi.Cậu dắt tay nó nói: "Đi, vào nhà chú rót nước đường cho uống."
"Được ạ, được ạ." Thiết Đản vui mừng khôn xiết, đến chỗ chú Quý luôn có đồ ngon ăn, nó thích chú Quý nhất.
Khương Thanh Sơn lắc đầu cười thầm, thằng nhóc này rõ ràng là có sữa là mẹ.
Rót nước cho thêm đường cho Thiết Đản, Thiết Đản bưng cốc nước uống đến mức nheo cả mắt lại, vui vẻ vô cùng.
Có trẻ con ở đây, Nguyên Cảnh cũng không nói với Khương Thanh Sơn chuyện của Đỗ Vệ Quốc, cậu còn tưởng rằng lần này Đỗ Vệ Quốc cũng giống như trước, ở đây một thời gian rồi sẽ quay về đội sản xuất Hướng Dương, sẽ không gây ra chuyện gì.
Kết quả Thiết Đản chơi ở đây đến mức sắp ngủ gục trên người Nguyên Cảnh, bên ngoài vang lên tiếng "cạch cạch" của tiếng gõ mõ, Nguyên Cảnh và Khương Thanh Sơn nhìn nhau.
"Đi, đưa Thiết Đản cho mẹ tôi trông, chúng ta ra ngoài xem có chuyện gì."
"Được." Nguyên Cảnh giao Thiết Đản đang dụi mắt muốn ngủ cho Khương Thanh Sơn, để anh bế vào phòng mẹ mình. Chờ người đi ra, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Rất nhiều nhà bị tiếng động bên ngoài làm kinh động đi ra, hỏi han lẫn nhau xem đã xảy ra chuyện gì, liền có một người vừa chạy vừa kêu lên:
"Mau đến kho hàng bên kia, bắt được một đôi gian phu da^ʍ phụ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm nhau gặm nhấm, đến muộn là không xem được đâu."
"Thật hay giả vậy? Là ai thế?"
Đám đông lập tức xôn xao, chuyện này ở trong thôn quá sức hot, vừa nói những lời lẽ khinh bỉ vừa chạy nhanh về phía kho hàng, đúng thật là chạy, sợ đến muộn là không xem được hiện trường.
Nguyên Cảnh còn đang ngây người tại chỗ, quay đầu nhìn Khương Thanh Sơn bên cạnh, nói:
"Không phải là hai người họ chứ?"
Có phải Đỗ Vệ Quốc và Vương Linh hay không, đi xem là biết ngay.
Rất nhiều người dân trong thôn chạy ra xem náo nhiệt, Nguyên Cảnh và Khương Thanh Sơn đi theo về phía kho hàng, trên đường còn gặp Trần Kiến Hoa và Lâm Đống cũng nghe thấy động tĩnh đi ra xem, Trần Kiến Hoa chạy đến chỗ nhóm thanh niên trí thức.
Khương Thanh Sơn còn nhắc đến một chuyện, chuyện này khiến anh chắc chắn người bị bắt là Đỗ Vệ Quốc và Vương Linh.
Gần đây nông thôn đang là lúc nông nhàn, cho nên Bộ Võ trang phía trên phái người xuống sắp xếp huấn luyện cho dân quân, Khương Thanh Sơn cũng quen biết những người đó, còn từng chào hỏi lẫn nhau.
Anh biết rất rõ vị bộ trưởng Uông kia chính là người đứng đầu Bộ Võ trang tỉnh, lần hành động này chắc chắn không thể thiếu sự sắp xếp của ông ấy.
Quả nhiên bây giờ xảy ra chuyện, nếu không thì chắc chắn rất khó trùng hợp bị người ta phát hiện, còn gây ra động tĩnh lớn như vậy.