Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Chi Tôi Từ Chối Làm Bia Đỡ Đạn

Chương 34: Nam thanh niên trí thức ở thập niên 70 (34)

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Em không sao, anh Vệ Quốc tạm thời đừng làm gì cả." Bây giờ bị những thanh niên trí thức khác nghi ngờ, bao gồm cả Giang Hoài, Vương Linh có thể cảm nhận được bọn họ xa cách mình hơn, nhưng cô ta lại ra vẻ vì Đỗ Vệ Quốc mà suy nghĩ:

"Nếu vì vậy mà ảnh hưởng đến tiền đồ của anh Vệ Quốc thì không tốt."

Đỗ Vệ Quốc nghe vậy trong lòng sướиɠ rơn, quả nhiên là người phụ nữ mà anh ta thích, toàn tâm toàn ý vì anh ta.

"Yên tâm đi, chuyện này không ảnh hưởng đến tiền đồ của anh đâu, chờ thêm một thời gian nữa, sang năm anh sẽ đưa em rời khỏi cái nơi quỷ quái này, đến thành phố lớn, đến lúc đó để em cùng anh hưởng phúc."

"Thật sao? anh Vệ Quốc anh đối xử với em tốt quá." Vương Linh ra vẻ cảm động, trong lòng cũng rất đắc ý.

Mặc dù Đỗ Vệ Quốc tướng mạo hơi kém một chút, nhưng năng lực và bối cảnh lại là thứ mà những người đàn ông khác không thể sánh bằng. Trong số những nam thanh niên trí thức ở đội sản xuất, ai có bản lĩnh như Đỗ Vệ Quốc?

Không phải chỉ cần Đỗ Vệ Quốc nói một câu, là có thể khiến người của Ủy ban Cách mạng xã xuống nông thôn chạy một chuyến sao.

Nghĩ như vậy, trên mặt cô ta cũng không còn bài xích sự tiếp cận của Đỗ Vệ Quốc nữa. Đỗ Vệ Quốc thử thăm dò sờ eo Vương Linh, phát hiện cô ta không còn đẩy anh ta ra nữa, liền mừng rỡ như điên, ôm chầm lấy cô ta mà hôn ngấu nghiến.

Vương Linh ưm một tiếng, ra vẻ muốn đẩy ra nhưng lại nghênh hợp, khiến Đỗ Vệ Quốc càng thêm hưng phấn.

"Chú Quý, chú Quý, người kia lại đến rồi." Một cậu bé chạy đến bên cạnh Nguyên Cảnh, gọi cậu cúi đầu xuống, ghé vào tai cậu nói nhỏ.

Nguyên Cảnh thẳng người dậy, khích lệ xoa đầu đứa bé: "Thiết Đản làm tốt lắm, sau này chỉ cần nói cho chú Quý biết người kia đến rồi, sau đó đi đâu là được, đừng tự mình đi theo, biết chưa?"

Thiết Đản là con trai lớn của con trai bí thư Ngưu. Nguyên Cảnh mua một ít kẹo từ thị trấn về, chỉ cần dùng mấy viên kẹo là có thể mua chuộc được Thiết Đản và mấy đứa trẻ khác, giúp cậu giám sát nhất cử nhất động của Đỗ Vệ Quốc và Vương Linh.

"Biết rồi, Chú Quý, chúng cháu sẽ không đi theo đâu."

"Ngoan lắm, số kẹo này các cháu chia nhau đi."

"Dạ~" Thiết Đản cất kẹo vào túi, vui vẻ chạy đi.

Nguyên Cảnh cảm thấy rất thú vị, đời trước cho đến khi nguyên chủ chết, Vương Linh cũng chưa từng thừa nhận đang hẹn hò với Đỗ Vệ Quốc, hơn nữa Đỗ Vệ Quốc dường như cũng không rời khỏi đội sản xuất Hướng Dương để đi học đại học ở bên ngoài.

Nói ra thì với biểu hiện hiện tại của Đỗ Vệ Quốc, suất học đại học công nông binh này đã nằm trong tầm tay anh ta rồi.

Nguyên Cảnh suy nghĩ một chút, có lẽ là nhà họ Uông biết được Đỗ Vệ Quốc chạy đến đây, sau đó nhúng tay vào chuyện này.

Vì vậy, bây giờ tiết lộ tình hình của anh ta cho nhà họ Uông biết, Nguyên Cảnh cảm thấy không có vấn đề gì cả.

Đời này lại khác, bây giờ khi Vương Linh gặp người trong thôn trêu chọc cô ta và Đỗ Vệ Quốc, cô ta không còn phủ nhận nữa, mà còn ra vẻ e thẹn, chẳng phải là thừa nhận quan hệ của cô ta và Đỗ Vệ Quốc rồi sao.

Thừa nhận thì tốt rồi, tránh cho một số nam thanh niên chưa vợ trong thôn, còn nhiệt tình giúp Vương Linh làm việc trên ruộng, tưởng rằng mình có cơ hội theo đuổi cô ta.

Bởi vì chuyện này, Nguyên Cảnh và Khương Thanh Sơn càng thêm cẩn thận khi đến chuồng bò, đồng thời đổi thành mỗi tuần đi một lần, để Trương Hà Liễu kiểm tra chân cho Khương Thanh Sơn, xem tình hình hồi phục như thế nào.

Còn Nguyên Cảnh thì tranh thủ thời gian hỏi Trương Hà Liễu những vấn đề mà mình tích lũy được. Những chuyện này đương nhiên không thể giấu được Trần Kiến Hoa, anh ta không những không phản đối, mà còn giúp hai người che giấu.

Nhà họ Uông ở tỉnh thành, sau khi Bộ trưởng Uông biết được tung tích của Đỗ Vệ Quốc, ông ấy không lập tức hành động, mà là phái người đi xác minh trước.

Hôm nay chính là ngày người bên dưới đến báo cáo cho ông ấy, quả nhiên giống hệt như những gì người báo tin đã nói, nhà họ Đỗ đã đưa cái tên hư hỏng Đỗ Vệ Quốc kia xuống nông thôn lao động, còn thông đồng muốn giành cho anh ta suất học đại học công nông binh vào năm sau.

Chỉ bằng cái loại người ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, không chịu khổ được như anh ta, mà cũng có thể nhận được suất học đại học công nông binh sao?

Vợ của Bộ trưởng Uông tức đến mức đau ngực, cháu trai của bà là thanh niên tốt như vậy, thế mà bị Đỗ Vệ Quốc dẫn người ta đến đánh gãy cả hai chân, bây giờ vẫn còn đang nằm liệt giường ở nhà.

Tai họa bất ngờ ập đến, chị dâu của bà nước mắt đã khóc cạn, vết thương quá nặng, sau này chắc chắn sẽ để lại di chứng.

Vợ của Bộ trưởng Uông luôn rất yêu thương người cháu trai này, cháu trai ở bên ngoài chưa bao giờ ỷ vào thân phận của dượng mình để làm càn, bây giờ gặp phải chuyện này, bà thà rằng cháu trai mình dựa vào thân phận của dượng, kiêu ngạo một chút.

"Nhà họ Đỗ quá đáng quá rồi, nói là đánh cho một trận rồi đưa xuống nông thôn rèn luyện, đây là muốn lừa gạt ai chứ? Cả nhà họ Đỗ cộng lại cũng không bằng một đứa cháu trai của tôi. Bây giờ bọn họ hại cháu tôi cả đời này, Đỗ Vệ Quốc còn muốn ở bên ngoài sống an nhàn sao? Lão Uông, tôi nuốt không trôi cục tức này, tôi muốn tên nhóc nhà họ Đỗ kia dùng hai chân của nó để đền cho cháu tôi."

Tên nhóc nhà họ Đỗ nói bẻ gãy chân cháu trai bà là bẻ gãy chân, bà cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ cần để tên nhóc nhà họ Đỗ cũng bị gãy hai chân là được rồi.

Bà muốn xem xem đến lúc đó nhà họ Đỗ có đau lòng hay không, có còn có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy nữa hay không.
« Chương TrướcChương Tiếp »