“Thanh niên trí thức?”
Trong đám người vang lên tiếng kinh hô, sau đó sôi nổi nhìn về phía Quý Nguyên Cảnh và Trần Kiến Hoa, ở nhà họ Khương chỉ có hai người bọn họ.
Lâm Đống bước ra: “Chuyện này không thể nào, có thể hỏi là ai tố cáo không? Đây là phá hoại đoàn kết nội bộ thanh niên trí thức.”
“Có hay không, điều tra một chút là có thể chứng minh trong sạch, chúng tôi tuyệt đối không oan uổng người tốt, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho một phần tử xấu nào.”
Nguyên Cảnh bước ra: “Nếu chứng minh trong sạch thì sao? Vậy có phải là nói người tố cáo cố ý gây chuyện, phá hoại đoàn kết nội bộ nhân dân, vu khống hãm hại hay không?”
“Cậu là ai?” - Tên gầy gò có đôi mắt tam giác này vừa nhìn thấy tướng mạo của Nguyên Cảnh đã rất khó chịu.
Tướng mạo anh ta không ra sao, trước khi trở thành tiểu đội trưởng của Ủy ban Cách mạng, ngay cả xem mắt cũng không ai thèm.
Mãi đến khi có địa vị như ngày hôm nay, mới có phụ nữ chủ động đầu ấp tay gối, nhưng điều này không có nghĩa là anh ta đã quên sự tủi nhục trong quá khứ, những kẻ có khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp này chính là cái gai trong mắt anh ta.
“Tôi chính là thanh niên trí thức ở đây, mọi người có thể vào khám xét, nhưng tôi muốn đi vào cùng mọi người, tránh…” - Nguyên Cảnh không nói hết lời sau đó, nhưng những người có mặt đều nghe ra được ý của cậu là gì.
Lâm Đống kiên quyết đứng về phía cậu, phụ họa: “Đúng vậy, chúng tôi cùng vào chứng kiến.”
“Tôi là bí thư của đội, tôi cũng vào.”
“Tôi là chủ nhà, tôi đi mở cửa.” - Khương Thanh Sơn vẫn luôn nheo mắt đánh giá tên kia, tên này tốt nhất là đừng giở trò gì.
Tên gầy gò này tên thật là Dư Đa Tiền, nhưng sau khi vào Ủy ban Cách mạng liền tự đổi tên cho mình thành Dư Cách Mạng, để thể hiện một lòng hướng về cách mạng, đương nhiên là cách mạng của ai thì chỉ có bản thân anh ta biết.
Dư Cách Mạng còn chưa kịp ngăn cản gì, Khương Thanh Sơn đã mở cửa, mọi người ùa vào trong.
Để tránh đám người này đến đây khiến Ngưu Quế Lan sợ hãi, lúc Khương Thanh Sơn lên công xã đã đưa mẹ mình đến nhà cậu, cũng may là đã đưa đi rồi, nếu không nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn bà sẽ sợ hãi lo lắng.
“Phòng của các cậu ở đâu?”
“Bên này.”
“Đi.”
Dư Cách Mạng dẫn người của mình xông vào phòng của Quý Nguyên Cảnh và Trần Kiến Hoa, không bao lâu sau trong phòng đã vang lên tiếng lục tung đồ đạc, màn chống muỗi bị giật xuống, chăn trên giường đều bị xé ra ném xuống đất, hòm đựng quần áo bị mở tung, quần áo bên trong đều bị ném ra ngoài, rơi xuống đất còn bị người ta giẫm lên.
Cảnh tượng này khiến những người đến xem đều cảm thấy tức giận, đám người này với bọn thổ phỉ có gì khác nhau?
Nhưng bọn họ lại không thể nói gì, bây giờ người dân ghét nhất là dây dưa với đám người này.
Chính là để đề phòng đám người này khám xét, Nguyên Cảnh đã thức cả đêm gói những cuốn sách y học và những cuốn sách linh tinh khác mà mình xem được vào vải dầu, mang cất giấu trong một hang động trên núi, đảm bảo những thứ để lại đều trong sạch, muốn gán tội danh cũng không có cách nào.
“Không có? Cái gì cũng không có?”
“Không thể nào đâu.”
Đám người kia ghé đầu vào nhau nhỏ giọng bàn tán, người bên ngoài không nghe thấy, nhưng thính lực của Nguyên Cảnh và Khương Thanh Sơn đều rất tốt, liếc nhìn nhau.
Đám người này quả nhiên là có mục đích mà đến khám xét, không phát hiện ra trọng điểm chính là cái giường của Nguyên Cảnh sao, chỉ thiếu nước dỡ cả cái giường ra.
“Rầm” một tiếng, hộp cơm nhôm đựng tiền và phiếu của Nguyên Cảnh bị người ta hất xuống đất, tiền và các loại phiếu bên trong rơi tung tóe, vừa lúc có người dân thò đầu vào từ cửa sổ nhìn thấy, “oa” lên một tiếng, nhìn sơ qua, tiền trên mặt đất này chỉ riêng xấp lớn đã có mười mấy hai mươi tờ rồi, còn chưa tính đến những tờ tiền lẻ, không ngờ Quý Nguyên Cảnh nhìn im hơi lặng tiếng, tiền bên người lại không ít như vậy.
Ngay cả những người đeo băng đỏ nhìn thấy số tiền và phiếu này cũng nhịn không được hít sâu một hơi, nhịn không được muốn vươn tay ra, nhưng cũng biết rõ bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, bọn họ không có cơ hội ra tay.
Cán bộ trong đội ngoài Ngưu Quốc Trụ ra, còn có mấy người khác đến, đều chen chúc trong căn phòng này.
Nguyên Cảnh chậm rãi đi tới, nhặt từng tờ tiền và phiếu lên, Dư Cách Mạng nhìn mà cũng đỏ mắt, tuy rằng bây giờ anh ta không thiếu chút tiền này, nhưng ai mà chê tiền nhiều chứ?
Anh ta không cần thì người của anh ta cũng có người cần, chỉ tiếc là không có cách nào ra tay.
Nguyên Cảnh nhặt tiền và phiếu bỏ vào hộp cơm nhôm, đậy nắp lại, hỏi bọn họ: “Những thứ này không có vấn đề gì chứ?”
“Không có vấn đề gì, cậu cất kỹ đi.”
Đám người này ngay cả góc tường cũng lục soát rồi, ngay cả lỗ nhỏ trên mặt đất và trên tường cũng không bỏ qua, nhưng vẫn không tìm được thứ bọn họ muốn, Dư Cách Mạnh chống nạnh tức giận, đột nhiên nhìn thấy một căn phòng khác, vươn tay nói:
“Bên kia? Căn phòng bên kia chúng tôi cũng muốn khám xét.”
Khương Thanh Sơn chậm rãi quay sang bọn họ: “Đó là phòng của tôi, các người chắc chắn muốn khám xét?”
“Sao lại không được khám xét? Cậu đây là đang cản trở công tác cách mạng của chúng tôi, cậu có biết hay không?”
Khương Thanh Sơn đẩy đám người ra đi vào phòng mình, không bao lâu sau đã đi ra, trong tay cầm một cuốn sổ nhỏ, giơ lên hỏi:
“Các người muốn khám xét thì cứ khám xét, nhưng sau đó tôi sẽ đến Bộ Võ trang hỏi một chút.”
Đây là giấy chứng nhận thương binh xuất ngũ, Dư Cách Mạng nhìn mà đồng tử co rút lại, xong rồi, phiền phức rồi, nhưng lại không cam lòng trắng tay trở về, không thu hoạch được gì, trở về cũng không biết ăn nói với chủ nhiệm Mã như thế nào.