Nghĩ đến lá thư kia và chuyện ủy ban cách mạng đến, Nguyên Cảnh đột nhiên đứng dậy đi đến bên giường, cẩn thận sờ soạng.
Nhìn thấy động tác của cậu, Khương Thanh Sơn chợt nghĩ đến điều gì, sắc mặt liền thay đổi.
Khi nhìn thấy Nguyên Cảnh lấy ra một lá thư từ dưới tấm chiếu rơm trải ở dưới cùng, Khương Thanh Sơn càng thêm xanh mặt.
Anh hạ giọng nói: "Có người lẻn vào bỏ vào sao? Không thể đi cửa chính được, để tôi kiểm tra cửa sổ."
Mẹ anh vì mắt kém nên vẫn luôn ở nhà, chỉ có Đào Hoa và em dâu anh thi thoảng đến nói chuyện với bà.
Tuy mắt kém nhưng cũng không đến mức có người đi cửa chính vào mà bà không biết, cho nên chỉ có thể là nhân lúc bà không chú ý mà trèo cửa sổ vào.
Quả nhiên, Khương Thanh Sơn phát hiện dấu chân ở bên ngoài và bên trong cửa sổ, bèn gọi Nguyên Cảnh đến xem. Trần Kiến Hoa rửa bát đũa xong, nhìn thấy hai người đang ghé đầu vào nhau nói chuyện bên cửa sổ, tò mò lại gần:
"Hai người đang làm gì vậy?"
Nguyên Cảnh giơ lá thư trong tay lên nói: "Kiến Hoa, tốt nhất cậu cũng nên kiểm tra đồ đạc và giường chiếu của mình đi, có người lẻn vào phòng chúng ta nhét một lá thư, chắc ngày mai, ngày mốt sẽ có người đến đây."
Trần Kiến Hoa giật mình: "Thư gì?"
Nguyên Cảnh cũng chưa xem nội dung trong thư viết gì, bèn mở ra xem qua, sau đó đưa cho Trần Kiến Hoa. Trần Kiến Hoa liếc mắt nhìn rồi tức giận nói:
"Ai làm vậy? Ai lại đi làm loại chuyện này? Là Giang Hoài hay là tên họ Đỗ kia?"
Anh ta không nghĩ ra Nguyên Cảnh có thù oán gì với ai, ngoài Giang Hoài và Đỗ Vệ Quốc thì không nghĩ ra ai khác.
Thủ đoạn này thật âm hiểm, nếu thật sự để người của ủy ban cách mạng xông vào lục soát được lá thư này, Nguyên Cảnh sẽ rơi vào kết cục giống như cha cậu, không biết sẽ bị đưa đến nơi nào.
Anh ta quay người định xông ra ngoài, đến sân thanh niên trí thức túm lấy Giang Hoài hỏi xem có phải gã làm hay không, thì bị Nguyên Cảnh và Khương Thanh Sơn giữ lại.
"Đừng kích động, trước tiên đừng đánh rắn động cỏ, xem ngày mai, ngày mốt ai đến thì biết là ai làm. Mau kiểm tra đồ đạc của cậu đi."
"Được, tên khốn kiếp!" Trần Kiến Hoa quay người vội vàng kiểm tra giường chiếu của mình, nghĩ đến việc tự nhiên xuất hiện thêm thứ gì đó rồi bị lục soát được, kết cục đó không phải là anh ta có thể gánh vác được.
Tìm kiếm đến cuối cùng, phát hiện không có gì bất thường, Trần Kiến Hoa sau khi sợ hãi thì ngồi phịch xuống chiếc giường bừa bộn. Trời đã lạnh như vậy rồi mà anh ta còn toát mồ hôi lạnh.
Đầu óc tỉnh táo hơn một chút, anh nhìn về phía Nguyên Cảnh, nói: "Nguyên Cảnh, chuyện này là nhắm vào cậu phải không?"
Nguyên Cảnh nhún vai nói: "Không muốn thừa nhận cũng không được. anh Khương, người nhà họ Uông kia còn đang tìm Đỗ Vệ Quốc sao?"
Bất kể có chứng cứ hay không, cậu đều cho rằng chuyện này là do Đỗ Vệ Quốc làm.
Khương Thanh Sơn nói dấu chân trên bệ cửa sổ còn rất mới, chắc là hôm nay mới lẻn vào bỏ đồ, ngày mai đã có người đến lục soát thì chắc chắn là Đỗ Vệ Quốc rồi.
Ngoài anh ta ra thì còn ai có năng lực có thể khiến người ta đến nhanh như vậy?
Thủ tục thông thường không phải là viết thư tố cáo trước sao? Sau khi nhận được thư mới xác định có nên đi điều tra hay không, khoảng thời gian này không có chuyện chỉ mất vài ngày.
“Cậu quyết định rồi sao?” Khương Thanh Sơn hỏi.
Nguyên Cảnh gật đầu: “Phải, đều là do cuộc sống quá nhàn rỗi nên mới sinh ra chuyện, vậy thì tìm cách cho anh ta không có nhiều thời gian chạy lung tung nữa.”
Khương Thanh Sơn gật đầu: “Được, chuyện này giao cho tôi.”
“Này này, hai người đang nói gì vậy?” - Trần Kiến Hoa ngoài việc nghe hiểu ba chữ “Đỗ Vệ Quốc” ra thì những thứ khác đều mơ hồ, nhưng biết được chuyện này có liên quan đến Đỗ Vệ Quốc, anh ta lại muốn mắng người, còn muốn đánh người.
Nguyên Cảnh cười giải thích với anh ta: “Tôi nhờ anh Khương điều tra chuyện của Đỗ Vệ Quốc, phát hiện ra bản thân anh ta cũng không trong sạch, xuống nông thôn là để lánh nạn.”
Trần Kiến Hoa chửi thề một câu, thằng nhãi này thế mà còn vênh váo như vậy, nếu không có chuyện gì thì chắc chắn là muốn lên trời.
Khương Thanh Sơn bảo hai người ngủ sớm, sáng mai dậy sớm, đợi anh rời đi, Trần Kiến Hoa nào có tâm trạng mà ngủ, cho dù có thì cũng đã sớm bị chuyện này làm cho sợ hãi chạy mất, lải nhải với Nguyên Cảnh hồi lâu mới im tiếng.
Nguyên Cảnh nghe tiếng ngáy bên kia, mở mắt nhìn xà nhà, sức mạnh của mình ở đây vẫn còn quá nhỏ bé, lần này có thể đối phó với Đỗ Vệ Quốc là nhờ mượn tay Khương Thanh Sơn.
Nếu không có quan hệ bên phía Khương Thanh Sơn, cậu cũng chỉ có thể dùng cách của mình, chạy đến đội sản xuất Hướng Dương, đánh gãy hai chân của Đỗ Vệ Quốc, tin rằng lúc đó Đỗ Vệ Quốc nhất định sẽ không còn tâm trạng đi gây phiền phức cho người khác nữa.
Còn về nguồn cơn của rắc rối, người phụ nữ tên Vương Linh kia, càng khiến Nguyên Cảnh không có chút hảo cảm nào, nhưng so sánh ra, khả năng gây hại của cô ta nhỏ hơn nhiều.
Cô ta nhiều nhất là lợi dụng sức mạnh của những người đàn ông để ý đến mình để đối phó với cậu, giải quyết xong Đỗ Vệ Quốc thì cô ta còn lại gì?
Hơn nữa lần này Đỗ Vệ Quốc có bỏ qua cho cô ta không?
Nguyên Cảnh rất muốn nhìn thấy đôi nam nữ này kết thành đôi, đỡ cho bọn họ đi gây họa cho người khác, bọn họ tự hại lẫn nhau là được rồi.