Chương 29: Nam thanh niên trí thức ở thập niên 70 (29)

Thư của Nguyên Cảnh là do ông Quý thân từ nông trường gửi đến. Nguyên Cảnh không vội xem, đợi ăn cơm xong dọn dẹp rồi về phòng xem cũng chưa muộn.

Sau bữa cơm, Trần Kiến Hoa giành rửa bát, giục Nguyên Cảnh mau đi xem thư. Nguyên Cảnh không từ chối nữa, trở về phòng xé thư ra xem.

Trong thư, ông Quý thân ân cần dặn dò, quan tâm khiến Nguyên Cảnh, người kiếp trước chưa từng được hưởng thụ tình thương của cha mẹ, cảm thấy ấm áp trong lòng.

Cho dù biết ông Quý thân quan tâm, yêu thương là Quý Nguyên Cảnh, nhưng hiện tại thân phận của cậu chính là Quý Nguyên Cảnh, người được hưởng thụ tình phụ tử cũng chính là cậu.

Có tiếng bước chân vang lên, Nguyên Cảnh ngẩng đầu lên nhìn thấy Khương Thanh Sơn đi tới.

Trong tay Khương Thanh Sơn là lá thư đã được mở ra, đưa cho Nguyên Cảnh:

"Tình hình của Đỗ Vệ Quốc ở tỉnh thành đã dò hỏi được rồi, Nguyên Cảnh, cậu xem đi, muốn làm gì thì nói."

Nguyên Cảnh nhận lấy lá thư, nhanh chóng liếc nhìn, sau khi xem xong thì hơi nhíu mày, nói: "Quả nhiên không phải thứ tốt đẹp gì."

Người mà Khương Thanh Sơn tìm không phải là người anh quen biết, mà là nhờ đến quan hệ của Đào Dũng Quốc.

Người nọ cũng là một cán bộ ở tỉnh thành, trong thư viết rất rõ ràng về tình hình của Đỗ Vệ Quốc và nhà họ Đỗ.

Lý do tại sao Đỗ Vệ Quốc lại bị "đày" đến thôn làng dưới này, chính là vì người mà anh ta chọc phải ở tỉnh thành có địa vị không hề thua kém nhà họ Đỗ, nếu nhất quyết giữ Đỗ Vệ Quốc lại thì không bị nhà họ Uông truy cứu đến lột da mới là lạ.

Đỗ Vệ Quốc có thể được nuông chiều thành tính cách như vậy đương nhiên là không thể tách rời khỏi gia đình anh ta, sao có thể để Đỗ Vệ Quốc rơi vào tay nhà họ Uông chịu khổ được?

Vì vậy, ngay khi biết được thân phận của thanh niên kia, ông Đỗ bất chấp sự phản đối của vợ con và người nhà, rất dứt khoát đưa Đỗ Vệ Quốc đi, đợi vài năm nữa khi mọi chuyện lắng xuống sẽ đưa người về.

Cho dù bị "đày" đến nông thôn, nhà họ Đỗ cũng đã lo lót quan hệ, mở đường cho Đỗ Vệ Quốc. Vài năm sau, anh ta sẽ trở về tỉnh thành với thân phận sinh viên đại học, sẽ khác hẳn so với lúc rời đi.

Đỗ Vệ Quốc đã gây ra chuyện gì? Vậy mà lại là chuyện liên quan đến phụ nữ.

Lúc ở tỉnh thành, anh ta nhìn trúng một cô gái, nhưng cô gái kia đang yêu đương với một thanh niên khác, đương nhiên là không đồng ý theo đuổi Đỗ Vệ Quốc.

Kết quả, Đỗ Vệ Quốc nhìn thấy cô gái kia ở bên thanh niên kia thì tìm người đánh thanh niên kia một trận, đánh gãy cả chân người ta.

Chuyện bại lộ, thanh niên kia cũng không phải là không có gia thế, anh ta là cháu vợ của Bộ trưởng Uông ở tỉnh thành.

Đỗ Vệ Quốc không chỉ đánh người mà còn bắt cóc cô gái kia nhốt lại. Cuối cùng, nhà họ Uông phải đích thân dẫn người đến cứu cô gái kia ra, suýt chút nữa thì bị Đỗ Vệ Quốc giở trò đồϊ ҍạϊ .

Thế là ông Đỗ biết chuyện nghiêm trọng, dùng roi da đánh Đỗ Vệ Quốc một trận rồi vội vàng đưa anh ta ra khỏi tỉnh thành.

Đợi đến khi nhà họ Uông ra tay muốn truy cứu thì Đỗ Vệ Quốc đã không biết chạy đi đâu mất rồi.

Khương Thanh Sơn gật đầu phụ họa: "Đúng là không phải thứ tốt đẹp gì, tôi thấy cách hành xử của cậu ta cũng không có cái gì gọi là hối cải, vẫn ngông cuồng như vậy. Nguyên Cảnh, cậu muốn làm gì?"

Đối phó với loại người xấu xa này, Khương Thanh Sơn không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại còn là trừ hại cho dân.

Lúc trước anh ta có thể suýt chút nữa hại đời một cô gái, chẳng lẽ mấy năm nay anh ta thật sự trong sạch sao?

Chỉ là vì cô gái mà anh ta muốn hại lần trước có thân phận không đơn giản, khiến Đỗ Vệ Quốc đá trúng tấm sắt, nếu không, cho dù có gây ra chuyện gì thì chắc chắn cũng bị nhà họ Đỗ che giấu hết.

Trong đầu Nguyên Cảnh hiện lên những gì mà nguyên chủ đã phải trải qua ở kiếp trước. Nguyên chủ ngoài việc bị cô lập, còn gặp phải một chuyện.

Tuy nhiên, vì sự cẩn thận của nguyên chủ nên đã tai qua nạn khỏi, nhưng cũng vì thế mà khiến cơ thể vốn đã không được khỏe mạnh của nguyên chủ bị bệnh một trận.

Lúc đó, Trần Kiến Hoa còn ngại ngùng đến thăm cậu.

Chuyện đó nguyên chủ không nói cho ai biết. Hôm đó là ngày nghỉ, đột nhiên có một đám người của ủy ban cách mạng xông vào sân thanh niên trí thức, nói là nhận được tố cáo có người tàng trữ thư từ phản động.

Lúc đó, nguyên chủ đang ở trong phòng, nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì rất bất an, bởi vì cậu đã từng chứng kiến cảnh tượng những người của ủy ban cách mạng xông vào nhà lục soát, sau đó bắt cha cậu đi.

Cậu theo bản năng kiểm tra giường chiếu và hòm của mình, suýt chút nữa thì bị dọa chết khi phát hiện ra một lá thư dưới tấm chiếu rơm mà cậu trải trên giường.

Lúc đó, mặt nguyên chủ tái mét, bởi vì cậu không thể nào đặt lá thư ở chỗ này, huống chi chữ viết trên đó cũng không phải của cậu.

Cậu không kịp xem nội dung trong thư viết gì, lập tức xé nát lá thư rồi nuốt chửng vào bụng.

Nuốt xong mảnh giấy cuối cùng thì những người đó phá cửa xông vào, kết quả đương nhiên là không tìm được gì.

Cậu không biết ai hãm hại mình, những người cô lập cậu trong sân thanh niên trí thức đều rất khả nghi. Chuyện không có chứng cứ, cho dù cậu có kêu gào thì ai mà tin?

Từ đó về sau, cậu chỉ có thể cẩn thận hơn nữa, mỗi ngày đều phải kiểm tra đồ đạc của mình một cách kỹ lưỡng.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ nhờ chuyện của ông Quý mà nguyên chủ trở nên cẩn thật, tránh được một kiếp. Nếu thật sự để những người đó tìm thấy lá thư kia, không thể tưởng tượng được kết cục của nguyên chủ.

Ngay cả việc cuối cùng bị heo rừng bất ngờ chạy xuống núi húc bị thương cũng rất đáng ngờ.

Khương Thanh Sơn vẫn luôn ở trong thôn, thường xuyên lên núi săn bắn, khả năng xuất hiện heo rừng ở vùng ngoại ô là bao nhiêu?

Cực kỳ nhỏ bé.

Chỉ là chuyện không có chứng cứ, không nên kết luận vội vàng.