Chương 23: Nam thanh niên trí thức ở thập niên 70 (23)

Tóm lại, tối hôm đó khu nhà thanh niên trí thức vì sự xuất hiện của Trần Kiến Hoa mà náo loạn cả lên.

Trần Kiến Hoa chạy trối chết khỏi khu nhà thanh niên trí thức, trời lạnh như vậy mà anh ta lại toát mồ hôi hột.

Trở về thì thấy Nguyên Cảnh vẫn chưa ngủ, anh ta liền miêu tả lại cảnh tượng lúc nãy cho Nguyên Cảnh nghe, phải nói là, bởi vì anh ta nhìn ra được cho dù là Giang Hoài hay là Vương Linh đều rất khó dây dưa, nên muốn Nguyên Cảnh chuẩn bị tâm lý trước.

Nguyên Cảnh gật đầu: “Tôi biết rồi, lần này lại liên lụy đến cậu bị mắng rồi.”

Trần Kiến Hoa không thèm để ý nói: “Hừ, chuyện này thì có gì to tát đâu, Giang Hoài là tên ngốc đó, bị người ta bán rồi còn giúp người ta đếm tiền, so đo với anh ta làm gì? Tôi sợ mình sẽ bị giảm thọ mất.”

Nguyên Cảnh mỉm cười, trong lòng vẫn rất biết ơn Trần Kiến Hoa.

Cậu cũng không hiểu tâm lý của Vương Linh, ban đầu cũng giống như Trần Kiến Hoa, cho rằng là Giang Hoài giở trò quỷ sau lưng, kiếp trước của nguyên chủ, Giang Hoài không ít lần giở trò sau lưng, lôi kéo những thanh niên trí thức khác cô lập nguyên chủ, khiến nguyên chủ càng ngày càng khép kín, nhưng bây giờ nghe Trần Kiến Hoa miêu tả, chẳng lẽ chuyện này không liên quan gì đến Giang Hoài, mà chỉ là chuyện của một mình Vương Linh sao?

Vậy thì Giang Hoài càng giống với hình tượng kẻ si tình.

Chẳng lẽ Vương Linh thật sự không thích nguyên chủ, mà chỉ là có thù oán gì với nguyên chủ sao?

Sáng hôm sau, Nguyên Cảnh và Trần Kiến Hoa nhặt đá vụn ở chân núi, đợi đến năm sau khai hoang, nhặt đầy một giỏ thì hai người sẽ khiêng đến nơi quy định.

“Nguyên Cảnh,” Trần Kiến Hoa đột nhiên như con thỏ bị giật mình, nhỏ giọng kêu lên: “Vương Linh đang đi về phía bên này, cô ta sẽ không phải là đến tìm cậu đấy chứ, nhìn kìa, Giang Hoài thấy cô ta đến đây, cũng đi theo, đúng là cái đuôi nhỏ của Vương Linh.”

Nguyên Cảnh duỗi thẳng lưng, xoay người nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Vương Linh đang đi về phía bên này nhìn cậu, Giang Hoài thì vẻ mặt lo lắng đề phòng đuổi theo, đúng là sợ bọn họ bắt nạt Vương Linh.

Vương Linh đến trước mặt Nguyên Cảnh, còn chưa mở miệng, trên mặt đã mang theo nét e ngượng.

Chỗ này đâu chỉ có Nguyên Cảnh và Trần Kiến Hoa đang làm việc, còn có những người khác trong thôn, nhìn thấy dáng vẻ này liền không khỏi lộ ra nụ cười mờ ám, đều là người từng trải qua cái tuổi ấy, ai mà không nhìn ra cô gái này có ý với Quý Nguyên Cảnh chứ.

Trai chưa vợ, gái chưa chồng, người trong thôn đều rất bao dung với chuyện của người trẻ tuổi.

Những nhà có con trai chưa vợ con gái chưa gả, đối với Vương Linh chẳng có mấy ấn tượng tốt, bởi vì con trai nhà bọn họ ngốc nghếch không nhìn ra bộ mặt thật của Vương Linh, thật sự tưởng có cơ hội cưới được cô gái xinh đẹp như vậy, thường xuyên giúp cô ta làm việc đồng áng.

Người lớn như bọn họ sao có thể không nhìn ra tâm địa cô gái này, chính là muốn con trai nhà bọn họ làm việc không công cho cô ta thôi.

Kết quả, chỉ một nụ cười đã khiến con trai nhà mình hăng hái đổ mồ hôi trên ruộng đồng, còn cô gái kia thì chạy về ký túc xá nằm nghỉ ngơi, bọn họ làm cha mẹ sao có thể không xót con trai chứ?

Nếu Quý Nguyên Cảnh thật sự sớm thành đôi với cô gái này, bọn họ sẽ vỗ tay khen hay, như vậy cũng đỡ cho con trai nhà mình ngày đêm nhớ nhung cô ta.

“Nguyên Cảnh ca…”

Trần Kiến Hoa vừa nghe thấy tiếng gọi này đã nổi hết da gà, nhìn Quý Nguyên Cảnh thản nhiên như vậy, trong lòng không khỏi bội phục.

Nguyên Cảnh thản nhiên quay đầu lại, sửa lời: “Tôi nhớ đồng chí Vương Linh còn lớn hơn tôi một tuổi, xin hãy gọi tôi là Quý Nguyên Cảnh hoặc đồng chí Quý.”

Bên cạnh lập tức vang lên hai tiếng cười, đó là những người đang vểnh tai hóng chuyện, không ngờ lại nghe được chuyện như vậy, không khỏi vui vẻ.

Ôi chao, Quý Nguyên Cảnh này thật thú vị, chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc nào, nhưng nếu Quý Nguyên Cảnh không nói, bọn họ thật sự không biết cô gái nhỏ này còn lớn hơn Quý Nguyên Cảnh một tuổi, tiếng “anh” này sao lại gọi ra khỏi miệng được nhỉ.

Nét e thẹn trên mặt Vương Linh lập tức biến mất, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Quý Nguyên Cảnh, cô ta cắn cắn môi, lại mở miệng nói: “Đồng chí Quý, tôi không biết Đỗ Vệ Quốc anh ấy sẽ…”

“Nếu đồng chí Vương đã nhắc đến chuyện này, vậy phiền đồng chí Vương nói rõ ràng với Đỗ Vệ Quốc, hai người muốn yêu đương thế nào thì chẳng liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn sống yên ổn mà thôi.”

Yêu đương? Giang Hoài vừa chạy đến đã bị ba chữ này làm cho choáng váng, Vương Linh thật sự đang yêu đương với Đỗ Vệ Quốc sao?

Lời trách móc Quý Nguyên Cảnh định nói ra cũng chẳng còn cơ hội thốt ra, nhìn Vương Linh với vẻ mặt không dám tin.

Có chuyện hay để nghe, mấy người dân làng bên cạnh cố ý di chuyển đến đây, tay làm việc một cách qua loa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn.

Thanh niên trí thức Vương Linh trong đội của bọn họ đang yêu đương với thanh niên trí thức Đỗ Vệ Quốc của đội sản xuất Hướng Dương sao? Chuyện này là thật sao?

Cũng phải, hôm qua tan ca, Đỗ Vệ Quốc chẳng phải cố ý đến đội của bọn họ để chặn Quý Nguyên Cảnh sao, cũng khó trách Đỗ Vệ Quốc lại căng thẳng như vậy, nhìn khuôn mặt của Tiểu Quý, mấy cô gái chưa chồng trong thôn đều rung động kìa.

Vương Linh hoàn toàn không ngờ Quý Nguyên Cảnh lại nói ra những lời như vậy, đợi đến khi nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của Giang Hoài, cô ta liền biết Giang Hoài đã tin lời của Quý Nguyên Cảnh mà hiểu lầm mình, vội vàng xua tay:

“Không có, không có, tôi không có yêu đương với Đỗ Vệ Quốc, mọi người hiểu lầm rồi…”

“Không có yêu đương?” Nguyên Cảnh lại không cho cô ta cơ hội giải thích:

“Không có yêu đương thì sao Đỗ Vệ Quốc lại bảo tôi tránh xa cô ra? Đã cách đủ xa rồi, lời cũng chẳng nói với nhau mấy câu, không yêu đương thì sao Đỗ Vệ Quốc lại hết lần này đến lần khác chạy đến ký túc xá của đội chúng ta tìm đồng chí Vương Linh? Không yêu đương thì sao đồng chí Vương Linh lại nhận quà của Đỗ Vệ Quốc?”