Chương 20: Nam thanh niên trí thức ở thập niên 70 (20)

Một tràng lời lẽ chính nghĩa của Nguyên Cảnh, không chỉ khiến Trần Kiến Hoa nghe mà ngẩn người ra, mà ngay cả Đỗ Vệ Quốc cũng bị dọa cho sợ hãi, quan trọng là, anh ta nghe ra được, Quý Nguyên Cảnh thật sự không thích Vương Linh, thậm chí là chán ghét, nếu không sẽ không dùng từ thích hưởng thụ, lười biếng để chỉ trích một nữ đồng chí khác.

“Cậu thật sự không thích Vương Linh sao?”

“Vớ vẩn, ai mà thích cô ta chứ? Nguyên Cảnh đến đây rồi còn chưa bước chân vào khu nhà thanh niên trí thức mấy lần, cậu nghe ai nói Nguyên Cảnh thích Vương Linh vậy? Đây rõ ràng là có người muốn gây chuyện thị phi, xúi giục cậu đối phó với Nguyên Cảnh đấy chứ?”

Trần Kiến Hoa chợt hiểu ra, người đứng sau xúi giục này thật sự là tâm địa độc ác, Trần Kiến Hoa chỉ nghĩ đến một người, đó chính là Giang Hoài.

Rõ ràng trong số những người quen biết thì anh ta là người đối xử với Vương Linh chân thành nhất, vậy mà Vương Linh vẫn tiếp nhận sự theo đuổi của người đàn ông khác.

Sau khi phát hiện ra chuyện này, Trần Kiến Hoa càng thêm không có ấn tượng tốt với Vương Linh.

Đỗ Vệ Quốc bán tín bán nghi, nhưng cũng có cảm giác mình bị người ta lừa gạt, thấp giọng chửi rủa vài câu, sau đó quay đầu xe đạp, đạp xe chạy đi mất.

Nguyên Cảnh và Trần Kiến Hoa nhìn mà không nói nên lời, Trần Kiến Hoa bực bội nói:

“Tên này là sao vậy, vô duyên vô cớ chạy đến nói với cậu một tràng như vậy, cuối cùng còn không thèm xin lỗi một câu đã bỏ chạy, đúng là đồ thần kinh. Đúng rồi, Nguyên Cảnh, có phải có người muốn chơi xấu cậu không? Ai đứng sau giật dây vậy?”

Không có chứng cứ, Nguyên Cảnh cũng không thể khẳng định, cậu suy nghĩ một chút:

“Kiến Hoa, khoảng thời gian này nhờ cậu giúp tôi để ý tình hình bên khu nhà thanh niên trí thức một chút, nhìn tính cách của Đỗ Vệ Quốc kia, chắc chắn là không thể giấu được chuyện gì đâu, xem thử tiếp theo anh ta sẽ làm gì, trước đó thường xuyên tiếp xúc với ai.”

“Được, cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ điều tra cho ra nhẽ.” Trần Kiến Hoa rất nghĩa khí vỗ ngực cam đoan.

Nguyên Cảnh cũng không biết rốt cuộc là ai lại có ác ý lớn như vậy với mình, xúi giục Đỗ Vệ Quốc đối phó với cậu:

“Tên Đỗ Vệ Quốc kia có phải là có chút lai lịch không?”

Trần Kiến Hoa gãi đầu: “Để tôi tìm người hỏi thăm xem sao, nhìn anh ta vênh váo tự đắc như vậy, chắc là có chút quan hệ.”

Trở về nhà họ Khương, Nguyên Cảnh không nói gì, Trần Kiến Hoa đã nhanh miệng kể lại chuyện này cho Khương Thanh Sơn nghe, để bày tỏ sự phẫn nộ của mình.

Nguyên Cảnh biết rõ với tính cách của Trần Kiến Hoa, không thể nào giữ chuyện này trong bụng được, cậu cũng không có ý định giấu diếm chuyện này.

Nếu là ở mạt thế hoặc là thời đại khác, cậu hoàn toàn có thể mặc kệ, nhưng thời đại này thì không được, chỉ cần có chút hành vi khác thường nào đó sẽ bị kẻ có lòng nắm thóp, trở thành đối tượng bị phê bình đấu tố, Nguyên Cảnh chỉ muốn bình an vô sự vượt qua giai đoạn này.

Nếu muốn cố ý giấu diếm, lúc nãy cậu đã không nói ra những lời đó để thanh minh cho bản thân, người nghe thấy cũng sẽ không chỉ có Trần Kiến Hoa và Đỗ Vệ Quốc.

Lúc đó vừa đúng lúc tan làm, trên đường còn có người khác, cho dù Trần Kiến Hoa không nói thì người trong thôn cũng sẽ truyền tai nhau.

Sau khi nghe xong, Khương Thanh Sơn nhìn Nguyên Cảnh: “Nguyên Cảnh, cậu định làm gì?”

Nguyên Cảnh nói: “Bất kể là ai hỏi đến chuyện này, em đều sẽ nói như vậy, em không có chút hảo cảm nào với đồng chí Vương Linh, cũng chưa từng tiếp xúc riêng với cô ta, một chuyện nữa, là muốn điều tra lai lịch của Đỗ Vệ Quốc.”

Khương Thanh Sơn tán thành nói:

“Cậu làm rất tốt, có đôi khi vì nể mặt người khác mà không nói rõ ràng, ngược lại sẽ gây ra hậu quả xấu, chuyện Đỗ Vệ Quốc cứ giao cho tôi, đội sản xuất Hướng Dương sao? Để tôi bảo cậu tôi đi hỏi thăm một chút.”

“Cảm ơn anh Khương, anh yên tâm, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến em đâu.” Nguyên Cảnh cười nói.

Thấy quả thật chuyện này không gây ra phiền phức gì cho Quý Nguyên Cảnh, khóe miệng Khương Thanh Sơn khẽ nhếch lên, ban đầu khi nghe Trần Kiến Hoa nhắc đến tên của Quý Nguyên Cảnh và một người phụ nữ khác, trong lòng Khương Thanh Sơn có chút khó chịu.

Nhưng rất nhanh sau đó đã nghe thấy Trần Kiến Hoa thuật lại lời thanh minh của Quý Nguyên Cảnh, trong lòng Khương Thanh Sơn lập tức ngọt ngào như được ăn mật.

Nhìn gương mặt điềm tĩnh của Quý Nguyên Cảnh, trong mắt Khương Thanh Sơn lóe lên tia bối rối, anh bị sao vậy?

“Hai người cứ làm việc đi, tôi đi tìm cậu tôi đây, tránh để đến ngày mai.” Khương Thanh Sơn nói xong liền xoay người rời đi, bước chân có chút lộn xộn.

Trần Kiến Hoa ở phía sau ca ngợi: “Anh Khương thật sự là người tốt, ngay cả ngày mai cũng không đợi được, bây giờ đã đến chỗ chú Ngưu rồi.

Tôi đã nói rồi mà, anh Khương chính là người ngoài lạnh trong nóng, thật sự không hiểu sao người trong thôn và những thanh niên trí thức khác lại sợ anh Khương như vậy.”

Nguyên Cảnh thầm cười, không thể phủ nhận, Khương Thanh Sơn là người tốt, nhưng cũng không phải là người tốt không có nguyên tắc, điều này càng khiến cậu thêm phần ngưỡng mộ, ngoài miệng phụ họa nói:

“Đúng vậy, cậu nói đúng, anh Khương là người tốt.”

Trần Kiến Hoa lại đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài:

“Vừa hay, anh Khương đến chỗ chú Ngưu rồi, tôi đến khu nhà thanh niên trí thức một chuyến, chuyện này không thể kéo dài được, không biết khi nào tôi mới về, Nguyên Cảnh cậu cứ ngủ trước đi.”

“Được.”