Chương 17: Nam thanh niên trí thức ở thập niên 70 (17)

Nguyên Cảnh cười tủm tỉm nhìn Khương Thanh Sơn, Khương Thanh Sơn rất dứt khoát nói:

“Cháu tin, tối nay cháu sẽ qua đó để ông Trương xem giúp, bất kể tình huống như thế nào, Khương Thanh Sơn cháu cũng cảm ơn ông Trương.”

“Haha, vậy thì quyết định như vậy nhé, ông già tôi chờ cháu, được rồi, đến đây thôi, mau thả ông xuống đi, không cần phải đi nữa đâu, hai cháu muốn đi săn thì cứ tiếp tục đi đi.”

Trương Hà Liễu thấy sắp đến chân núi, vội vàng vỗ vai Khương Thanh Sơn, bảo anh thả mình xuống.

Khương Thanh Sơn không miễn cưỡng nữa, có những chuyện làm quá lại phản tác dụng, đương nhiên nếu hôm nay đổi lại là người già khác, anh cũng sẽ cõng người ta xuống núi.

Khương Thanh Sơn và Nguyên Cảnh nhìn Trương Hà Liễu đi về phía làng, lúc này mới xoay người tiếp tục vào núi, nhưng lần này lại có chút không tập trung, Nguyên Cảnh biết, anh đang mong chờ kết quả vào buổi tối, nhưng lại sợ Trương Hà Liễu nói chân của anh không chữa được.

Nhìn thấy trạng thái này của anh, Nguyên Cảnh săn được hai con thỏ rừng liền kéo anh xuống núi, số con mồi săn được cũng đủ cho bọn họ ăn mấy ngày rồi, không cần thiết phải mang đến thị trấn bán nữa.

“Nguyên Cảnh, ngại quá.”

“Anh Khương, không sao đâu, tối nay em đi cùng anh, thật ra em vẫn luôn rất hứng thú với Đông y, chỉ tiếc là không có cơ hội học hỏi, tối nay em muốn nhờ ông Trương giới thiệu cho em vài cuốn sách cơ bản.” Nguyên Cảnh cười nói.

“Được, vậy tối nay cùng đi, về nhà trước tiên đừng nói với mẹ anh.”

“Ừm, yên tâm đi, em không nói đâu.”

Trương Hà Liễu trở về chuồng bò, bên trong truyền đến tiếng ho khan, một bà lão nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền đi ra, lo lắng nhìn vào giỏ của ông:

“Lão Trương, ông hái được thuốc chưa? Hay là tôi đi cùng ông.”

“Không cần đâu, tôi hái được rồi đây, xử lý một chút rồi sắc cho lão Vương uống, đúng rồi, hôm nay trên núi tôi gặp được một chàng trai trẻ rất tốt, con rắn này là do cậu ấy tặng tôi đấy, bà hầm cho lão Vương ăn đi, để ông ấy bồi bổ sức khỏe.”

Trương Hà Liễu lấy phần thân rắn giấu bên dưới ra đưa cho bà lão.

Bà lão và lão Vương là vợ chồng, lão Vương bị cảm lạnh, bệnh cũ tái phát, Trương Hà Liễu bắt mạch cho ông ấy xong liền lên núi hái thuốc, nếu không chữa trị mà cứ kéo dài như vậy, cơ thể sẽ càng ngày càng tệ hơn.

Trương Hà Liễu không đợi bà lão nói gì, liền nhét phần thân rắn vào tay bà, bảo bà nhanh chóng làm sạch rồi hầm canh, ông đi xử lý thảo dược.

Bà lão ừ một tiếng, xoay người đi làm theo lời lão Trương, may mà lần này lão Trương đến là một vị bác sĩ, nếu không bà cũng không biết lão Vương có thể trụ được hay không.

Một người già khác đi làm việc rồi, bí thư chi bộ tuy âm thầm quan tâm đến bọn họ nhưng cũng không thể công khai, công việc được phân công thì vẫn phải làm, bí thư chi bộ và những cán bộ khác trong thôn cũng sợ bị người ta tố cáo, liên lụy đến bản thân.

Sau khi uống thuốc xong lại húp thêm một bát canh thịt rắn, lão Vương ho khan đã lâu cuối cùng cũng thoải mái chìm vào giấc ngủ, Hà Cảnh Đông, người cùng đến đội sản xuất Hồng Tinh với Trương Hà Liễu, kéo ông ra ngoài hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Trương Hà Liễu kể lại chuyện gặp Khương Thanh Sơn và Nguyên Cảnh, không chỉ cứu ông mà còn cõng ông xuống núi.

Hà Cảnh Đông cảm thán nói: “Người trong thôn này thật thà chất phác, lần này chúng ta coi như là may mắn rồi, chịu đựng thêm vài năm nữa, nhất định sẽ vượt qua được.”

Trương Hà Liễu lau mặt nói: “Tôi cũng không mong gì hơn là được sống yên ổn vài năm, sau đó tìm một người truyền nhân để truyền lại y thuật của mình.”

Hà Cảnh Đông vỗ vai lão Trương, ông biết rõ tình hình của lão Trương, sở dĩ phải chịu tội lớn như vậy, là do bị người học trò do chính tay ông nuôi nấng từ nhỏ tố cáo, chuyện này cũng không sao, nhưng lão Trương vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện y thuật của mình.

Cũng giống như ông, cũng bị học sinh của mình tố cáo, bị học sinh lôi ra phê bình đấu tố, nhưng ông cũng hy vọng có một ngày có thể đường đường chính chính trở lại trường lớp dạy học, chỉ là không biết có thể chờ đến ngày đó hay không.

Ăn khoai lang, lại húp thêm một bát canh rau dại có thêm chút thịt rắn, đối với bọn họ mà nói đã là một bữa tối rất thịnh soạn rồi, bà lão đi ngủ, Trương Hà Liễu và Hà Cảnh Đông tranh thủ ánh đèn dầu leo lét se dây thừng, lúc này, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Hà Cảnh Đông lập tức cảnh giác, Trương Hà Liễu buông dây thừng xuống, đứng dậy nói: “Chắc là Tiểu Khương đến rồi, tôi đi mở cửa.”

“Tôi đi cùng ông.” Hà Cảnh Đông có chút không yên tâm.

Trương Hà Liễu không nghĩ nhiều, đi tới mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Khương Thanh Sơn đang đứng bên ngoài, bên cạnh còn có một thanh niên, Trương Hà Liễu rất vui mừng:

“Tiểu Khương đến rồi, Tiểu Quý cũng đến rồi, mau vào trong nói chuyện.”

Sau khi hai người vào nhà, ông lại thò đầu ra ngoài nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai đi theo mới đóng cửa lại.

Hà Cảnh Đông âm thầm đánh giá hai người, phát hiện một người chính trực, một người ánh mắt trong veo, thầm nghĩ khó trách có thể khiến lão Trương yên tâm.

Sau khi Trương Hà Liễu giới thiệu thân phận của Hà Cảnh Đông, hai người cũng rất lịch phép gọi một tiếng ông Hà.

Hà Cảnh Đông bê hai chiếc ghế đẩu ghép lại với nhau: “Hai cháu ngồi đi.”

“Ông Hà, ông đừng khách sáo với chúng cháu.” Nguyên Cảnh vội vàng đỡ Hà Cảnh Đông ngồi xuống, phát hiện cho dù là Trương Hà Liễu hay là Hà Cảnh Đông, đều là tóc bạc phơ, gương mặt hằn dấu vết thời gian.

Đối với Nguyên Cảnh mà nói, đoạn lịch sử này cậu chỉ học được trên sách vở, cách xa cậu một khoảng cách rất xa, không có nhiều khái niệm chân thật, bây giờ sống trong thời đại này, trong lòng cũng có chút xúc động.

May là đoạn thời gian này sẽ nhanh chóng trôi qua, so với những người già ở mạt thế, hiện tại cuộc sống vẫn có thể tiếp tục, vẫn còn có hy vọng.