Chương 12: Nam thanh niên trí thức ở thập niên 70 (12)

“Vương Linh làm được hai ngày lại đổ bệnh, nửa năm nay cô ta có được bao nhiêu công điểm? Nhưng mà gia đình cô ta điều kiện tốt, thường xuyên gửi đồ ăn, tiền bạc và tem phiếu cho cô ta, mỗi lần đi trấn trên đều thấy cô ta vào cửa hàng cung ứng mua đồ ăn thức uống.”

Trần Kiến Hoa gia cảnh không tệ, nhưng trên có anh, dưới có em gái, cũng không thể tiêu xài hoang phí như vậy, may mà bây giờ anh ta ở chung với Nguyên Cảnh và anh Khương, thỉnh thoảng lại được ăn ngon, sung sướиɠ muốn nổi bong bóng.

“Vừa rồi Giang Hoài lại xin nghỉ về thăm Vương Linh, cậu nói xem hai người họ có thể thành đôi không?” Trần Kiến Hoa tiếp tục buôn chuyện, nguyên chủ không tiếp xúc nhiều với Trần Kiến Hoa, nên không hề biết anh ta có sở thích này.

Nguyên Cảnh kinh ngạc nhìn anh ta một cái, phải biết kiếp trước, Trần Kiến Hoa cũng là một trong những người cạnh tranh và theo đuổi, kiếp này chỉ đứng ngoài xem kịch.

“Nói cho cậu biết nhé, Tống Hồng Binh ở khu nhà thanh niên trí thức cũng thích Vương Linh, không ít lần ra oai với Giang Hoài trước mặt Vương Linh, hehe, cậu nói xem hai người họ có đánh nhau không? Cuối cùng Vương Linh sẽ chọn ai?”

“Đúng rồi, lần trước tôi gặp Vương Linh, cô ta còn hỏi thăm chuyện của cậu và anh Khương, tôi không dám nói gì đâu.”

Nguyên Cảnh nghe mà giật giật lông mày, cậu không muốn dính líu gì đến chuyện của khu nhà thanh niên trí thức nữa, cậu nói: “Không nói là đúng rồi, tôi không muốn bị cuốn vào rắc rối, tôi sợ nhất là rắc rối.”

Trần Kiến Hoa nghe vậy cười ha hả, anh ta biết rõ Nguyên Cảnh đối với những cô gái kia đều là dáng vẻ chán ghét muốn tránh xa, không muốn dính líu gì đến bất kỳ cô gái nào, lâu dần, những người nhìn ra điểm này đều âm thầm cười thầm sau lưng.

Thậm chí để không cho những cô gái kia có cơ hội tiếp cận cậu, cậu thà đến gần tảng băng di động Khương Thanh Sơn.

Nói cũng lạ, các cô gái cùng thôn nhìn thấy Khương Thanh Sơn đều có chút sợ hãi, nào còn dám đến tìm Nguyên Cảnh nói chuyện nữa.

Nghỉ ngơi một lát, hai người tiếp tục làm việc, nhiệm vụ lần này là đào khoai lang ở mảnh đất được chia cho bọn họ, làm chậm thì vẫn là phải làm cho xong, chi bằng làm xong sớm còn về nghỉ.

Hai người một người đào một người đập đất bám trên khoai lang rồi bỏ vào giỏ, đầy giỏ thì khiêng ra bên cạnh.

Ngoại trừ lúc đầu không được suôn sẻ, sau đó khoai lang Nguyên Cảnh đào lên đều không bị trầy da, cũng vì vậy mà Trần Kiến Hoa không tranh giành việc này với Nguyên Cảnh, ngoan ngoãn đi theo sau nhặt khoai lang, anh ta không thể nào khống chế được lực đạo.

Đợi đến lúc tan làm về, dì Quế Lan đã nấu cơm xong xuôi chờ bọn họ về ăn, bình thường đều là tự nấu nướng riêng, nhưng vì mùa thu hoạch bận rộn, dì Quế Lan vì lý do mắt mũi không ra ngoài lên công xã, nên chủ động nhận nấu cơm cho Nguyên Cảnh và Trần Kiến Hoa luôn.

Cũng vì điểm này, vừa về là có cơm ngon canh ngọt ăn, có mặn có chay, Trần Kiến Hoa bao gồm cả Nguyên Cảnh, đều vô cùng cảm kích dì Quế Lan, một lần nữa cảm nhận được lợi ích của việc ở nhà anh Khương.

Bọn họ không ít lần nghe Lâm Đống than phiền chuyện vụn vặt khi về nhà nấu cơm, bởi vì quá mệt mỏi, về nhà còn phải chia nhau nấu nướng, khó tránh khỏi việc có người lười biếng hoặc không tận tâm, lúc này mọi người đều nóng nảy, sơ ý một chút là có thể cãi nhau.

Ăn cơm xong, Nguyên Cảnh và Trần Kiến Hoa chủ động dọn dẹp bát đũa và nhà bếp, chàng trai trẻ chăm chỉ như vậy cũng khiến dì Quế Lan yêu thích.

Tắm rửa sạch sẽ ở trong sân, Nguyên Cảnh về phòng, nhìn quần áo bị rách do vô tình kéo mạnh lúc làm ruộng, Nguyên Cảnh gãi đầu, đứng dậy đi mượn kim chỉ của anh Khương, thử xem có thể vá lại được không.

Bây giờ không nói đến việc vật tư khan hiếm, mà phong trào xã hội cũng cổ vũ cho sự cần kiệm, quần áo ai mà không phải vá đi vá lại.

Trần Kiến Hoa tắm rửa xong liền nằm vật ra giường, chưa được bao lâu đã vang lên tiếng ngáy, mỗi khi mệt mỏi anh ta đều ngáy ngay tại chỗ.

“Mượn kim chỉ à? Vá quần áo đúng không, chờ chút.” Khương Thanh Sơn đang quấn khăn tắm trên đầu, rõ ràng là vừa tắm xong, nghe thấy mục đích của Nguyên Cảnh, xoay người lấy ra một chiếc giỏ nhỏ, bên trong dụng cụ đầy đủ mọi thứ.

“Cảm ơn anh Khương, em về phòng trước, anh Khương nghỉ ngơi sớm đi.” Nguyên Cảnh cười nói.

Khương Thanh Sơn tiễn Nguyên Cảnh, sau đó lấy khăn lau tóc, rồi thuận tay ném khăn sang một bên, không biết tại sao trong đầu lại hiện lên cảnh tượng vừa rồi lúc Quý Nguyên Cảnh tắm rửa ở trong sân.

Điều kiện nông thôn thiếu thốn, nhà họ Khương cũng không có phòng tắm riêng, bản thân Khương Thanh Sơn vào mùa đông lạnh giá đều là xách nước ra sân tắm, bình thường không thấy làm sao, nhưng hôm nay nhìn thấy Quý Nguyên Cảnh dội thẳng chậu nước lên đầu, Khương Thanh Sơn nhìn mà thấy ngứa ngáy mũi, vội vàng xoay người rời đi.

Trước đây mấy chục người đồng đội chen chúc nhau tắm rửa, cũng chưa từng xảy ra tình huống như vậy, Khương Thanh Sơn thầm mắng bản thân suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ là bởi vì dáng vẻ của Quý Nguyên Cảnh còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ.

Nhưng mà, Quý Nguyên Cảnh biết may vá sao?

Một lúc sau, Khương Thanh Sơn gõ cửa phòng Nguyên Cảnh, nhận được tiếng trả lời từ bên trong liền đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Nguyên Cảnh lại cúi đầu vật lộn với quần áo và kim chỉ trong tay, nhìn dáng vẻ đó là biết không giỏi làm loại công việc tỉ mỉ này.

Nguyên Cảnh dùng kéo cắt đứt sợi chỉ, lông mày nhíu thành một cục, giơ quần áo lên nhìn, nhất thời mặt mày tối sầm, mà lúc này, lại có tiếng cười trầm thấp vang lên.

Nguyên Cảnh biết nỗ lực của mình đã thất bại, quả nhiên nhìn người khác làm việc thì dễ dàng, đến tay mình mới biết là phiền phức, rõ ràng cậu muốn vá một miếng vá, nhưng vá đến cuối cùng quần áo bị co lại, nhăn nhúm thành một cục, như vậy còn mặc kiểu gì?